Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1413

Ngu Thượng Nhung cười chào: “Cửu sư muội, tiểu sư muội.”
“Cho huynh nè.”
“Đây là…?”
“Đạp Vân Ngoa, khi sư phụ đánh huynh, huynh có thể chạy được rất nhanh.” Tiểu Diên Nhi giơ Đạp Vân Ngoa ra trước mặt Ngu Thượng Nhung, gãi đầu nói, “Đáng tiếc nhị sư huynh là nam nhân, mặc Vân Thường Vũ Y không hợp, nếu không ta cũng mang tới rồi.”
Ngu Thượng Nhung cạn lời.
Vấn đề là, Đạp Vân Ngoa thì thích hợp sao?
Vu Chính Hải cố nén cười, mặt không đổi sắc nói: “Hiệu quả quan trọng hơn, đừng phân biệt nam nữ làm gì, cửu sư muội có lòng.”
Ngu Thượng Nhung liếc Vu Chính Hải một cái, mỉm cười nói: “Vật này là do đại sư huynh tặng muội, ta sao có thể nhận. Lát nữa khi đại sư huynh thỉnh giáo đao pháp với sư phụ, có lẽ sẽ cần đến.”
Vu Chính Hải hỏi chấm?
Hắn vừa định mở miệng, đột nhiên nghe được từ Dưỡng Sinh điện truyền ra âm thanh.
“Lão đại cũng muốn luận bàn đao pháp với vi sư?” Lục Châu chậm rãi bước ra, “Các ngươi ham học như vậy, vi sư sẽ dốc lòng truyền thụ.”
Vu Chính Hải hỏi chấm?
Không chơi nha! Trước kia hắn bị đánh nhiều lắm rồi, lão nhị không ngờ cũng biết hố người khác!
Nhất định phải giải thích rõ ràng mới được.
Vu Chính Hải sải bước đi tới, đến trước Dưỡng Sinh điện, khom người bái Lục Châu một cái thật sâu: “Bái kiến sư phụ.”
Lục Châu lộ vẻ tán dương, vừa đi xuống bậc thềm vừa nói:
“Tu hành giả nên có dũng khí như thế, có can đảm khiêu chiến trưởng giả để cải thiện bản thân. Về phương diện này các ngươi nên học tập lão tam. Tuy thiên phú lão tam kém nhưng lại khắc khổ gấp nhiều lần người khác, từ trước đến nay chưa từng phàn nàn oán trách. Hắn không có thiên phú như các ngươi, không có kỳ ngộ như các ngươi, càng không thông minh như các ngươi… nhưng càn khôn chưa định, ai là hắc mã lội ngược dòng còn chưa biết được đâu.”
Lục Châu cao giọng nói, trong giọng nói bao hàm vẻ chờ mong đối với các đồ đệ:
“Đông sơn tái khởi, chúng sinh đều là anh hùng. Vu Chính Hải, chớ có để vi sư thất vọng.”
Vu Chính Hải câm nín.
Nói đến mức này rồi, còn dám từ chối sao? Hắn đành gian nan nuốt lời muốn nói vào bụng, khom người đáp: “Đồ nhi sẽ hết sức cố gắng.”
Bốn vị trưởng lão đứng một bên quan sát, không hề kinh ngạc khi thấy việc này.
Sau khi trở về từ Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, tu vi bốn người tịnh tiến rất nhanh. Chờ ngày lành tháng tốt có thể thử khai Mệnh Cách rồi.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly đi tới, hành lễ với bốn vị trưởng lão.
Khoảng thời gian này Lục Ly mưa dầm thấm đất, tựa như bị tẩy não, lần này vừa vặn tới để xem Các chủ dạy bảo đồ đệ như thế nào.
“Lục hữu sứ, nên xem càng nhiều càng tốt. Nếu không phải tuổi tác ta đã cao thì ta đã xin bái Các chủ làm sư phụ rồi.” Phan Ly Thiên nói.
Lục Ly lễ phép đáp: “Mười vị đệ tử Ma Thiên Các đều xuất chúng hơn người. Ta cũng muốn nhìn xem Các chủ có thủ đoạn dạy bảo cao minh bậc nào.”
“Đúng đó, phải xem cho kỹ.” Phan Ly Thiên cười nói.
Nhan Chân Lạc vỗ vai Lục Ly nói: “Lục tướng quân nói Các chủ giống với tổ tông của ngươi, việc này là thật sao?”
Lục Ly liếc hắn một cái, dám đem tổ tiên người khác ra đùa, đổi lại là một người khác thì Lục Ly đã đập hắn một trận rồi.
“Khi còn trẻ ta có thấy bức chân dung đó một lần nhưng không nhớ rõ. Thư phòng thúc phụ không cho người khác vào, khi biết ta đã gia nhập Ma Thiên Các, thúc phụ mới cho ta xem lại bức hoạ kia… Quả thật là giống vô cùng.”
“Ta chỉ nói đùa thôi, đừng để bụng nha. Hầy, giá mà Các chủ nguyện ý chỉ điểm chúng ta thì tốt biết bao.” Nhan Chân Lạc nói.
Mạnh Trường Đông chẳng biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh hắn, cười nói: “Theo ta thấy, đối với việc tu hành trong các, Các chủ rất khoáng đạt rộng lượng. Đợi lát nữa việc chỉ dạy đồ đệ kết thúc, chúng ta đến thỉnh giáo người là được.”
“Nói có lý!”
Đám người gật đầu phụ hoạ.
Vì đang ở trong hoàng cung nên nơi này cũng có Diễn Võ trường, hơn nữa còn rộng rãi thoải mái hơn trong tông môn nhiều, lại không lo ngại có người ngoài quan chiến. Ở nơi này đều là người một nhà.
Lục Châu đi ra giữa sân. Ngu Thượng Nhung hít sâu một hơi, đứng đối diện sư phụ.
Thấy Ngu Thượng Nhung có vẻ khẩn trương, Lục Châu nói: “Lấy lại tự tin vốn có của ngươi đi.”
Ngu Thượng Nhung gật gật đầu.
Có lẽ là do bóng ma tâm lý, khi đối mặt với bất kỳ cường giả nào Ngu Thượng Nhung cũng có thể bình tĩnh, chỉ trừ sư phụ ra. Đứng trước mặt sư phụ, hắn luôn cảm thấy mình thật yếu đuối bé nhỏ. Đây không phải phong cách của hắn, lời này của sư phụ đã nhắc nhở hắn tỉnh táo lại.
Lục Châu nói: “Mang hai cây gậy gỗ tới.”
“Vâng.”
Vu Chính Hải không tự chủ được lui về sau một bước. Một màn này thật là quen nha. Chẳng thà dùng đao thật thương thật còn đỡ sợ hơn.
Mạnh Trường Đông tìm tới hai cây gậy gỗ, đưa một cây cho Ngu Thượng Nhung, một cây cho Lục Châu.
Ngu Thượng Nhung nhìn lại “kiếm” trong tay, nhớ lại năm đó trên Ma Thiên Các lúc nào cũng sử dụng kiếm gỗ. Khi kiếm gỗ không gãy nữa cũng tức là lúc kiếm thuật của hắn đủ tiêu chuẩn. Nhưng đó cũng chỉ mới là đủ tiêu chuẩn, kiếm thuật chân chính cần phải được rèn luyện trong mồ hôi nước mắt và cả máu tươi.
“Sư phụ, mời.” Năm ngón tay nắm lại, Ngu Thượng Nhung điều động nguyên khí.
Lục Châu không nhúc nhích, một tay chắp ở sau lưng.
“Nhị sư huynh cố lên!” Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm đấm cổ vũ.
Cũng chính lúc này, Ngu Thượng Nhung vọt tới, thân ảnh như thiểm điện, cương khí bao bọc gậy gỗ tạo tành kiếm cương hẹp dài.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Từ khi Ngu Thượng Nhung tiến vào thập nhất diệp, đồng thời nắm giữ Định Phong Ba, Lục Châu chưa hề luận bàn với hắn lần nào.
Kiếm cương như gió vọt tới trước mặt Lục Châu. Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm đâm tới.
Lục Châu không ngừng né tránh. Bóng kiếm và bóng ảnh Lục Châu đều có tốc độ quá nhanh, chỉ để lại tàn ảnh.
Ngu Thượng Nhung mỗi lần huy kiếm đều tạo thành trăm đạo tàn ảnh như sóng gợn, nhìn dị thường hoa lệ, đám người xem mà kinh hãi.
Ngu Thượng Nhung liên tục đâm ra ngàn vạn đạo kiếm cương.
Lục Châu không có ý định vận dụng thần thông Thiên thư mà muốn dùng thực lực bản thân để hiểu rõ tu vi Ngu Thượng Nhung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận