Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1805: Có tiếng mà không có miếng

“Việc này…”
Triệu Hồng Phất lúng túng đáp, “Ta chỉ biết khắc hoạ trận pháp và phù văn thông đạo thôi.”
“Khắc hoạ phù văn thông đạo tới trình độ đăng phong tạo cực sẽ càng đáng sợ hơn cả người nắm giữ đại quy tắc.” Đoan Mộc Điển nói.
Triệu Hồng Phất kinh ngạc nói: “Thật sự có thể đạt tới một bước đó?”
“Đương nhiên.” Đoan Mộc Điển nhìn lên không trung nói, “Trong Thái Hư có đại năng phù văn sư, có thể tự do di chuyển trong thiên địa, muốn đi đâu thì đi đó, đó mới thật sự là tiêu diêu khoái hoạt.”
“Vậy chẳng phải là vô địch thiên hạ rồi?” Triệu Hồng Phất tròn mắt nói.
“Không phải vậy. Năng lực chiến đấu của phù văn sư không mạnh, làm gì có ai toàn năng toàn diện được. Tu hành giả đạt tới cảnh giới cao cũng có thể giết địch xa ngàn dặm.”
Đám người gật đầu đồng tình.
Triệu Hồng Phất nói: “Nếu có thể tự do đi lại ta đã rất thoả mãn! Đa tạ tiền bối chỉ rõ phương hướng.”
“Không có gì. Đi thôi.”
Hư ảnh Đoan Mộc Điển loé lên, xuất hiện trong phù văn thông đạo.
“Phù văn thông đạo của Thái Hư đều có thể truyền tống hơn ngàn người, không cần lo lắng.”
Đám người lập tức đi vào thông đạo. Đoan Mộc Điển đẩy chưởng, quang mang sáng lên, chưa đến năm phút sau đoàn người đã xuất hiện trong một khu rừng xa lạ.
“Thật nhanh.” Triệu Hồng Phất tán thưởng.
Trước mặt bọn hắn là Thiên Khải Chi Trụ sừng sững giữa trời, Đoan Mộc Điển giới thiệu: “Đây là Thiên Khải Chi Trụ tại Hiệp Hiệp. Người trấn thủ nơi này là một vị cường giả mạnh hơn cả ta, cũng may là quan hệ giữa ta và hắn khá tốt. Lát nữa tới đó để ta nói chuyện, các ngươi không cần xen vào.”
Đoan Mộc Điển dẫn đám người vòng qua các loại cạm bẫy và trận pháp. Đám hung thú nhìn thấy hắn lập tức chạy trốn, không hề có ý định ngăn trở.
Đoàn người thuận lợi đáp xuống một đỉnh núi, trước mặt là một cây cầu độc mộc dài ngàn trượng đi thông tới Thiên Khải Chi Trụ, bên dưới là mây mù lượn lờ sâu không thấy đáy.
Đoan Mộc Điển nói: “Thiên Khải Chi Trụ nằm ở đầu cầu bên kia.”
Lục Châu chắp tay sau lưng quan sát phong cảnh bốn phía rồi hỏi: “Vì sao không đi dưới đất?”
“Dưới đó có rất nhiều cạm bẫy nguy hiểm, dù là chân nhân cũng khó đến gần.” Nói đến đây Đoan Mộc Điển lại càu nhàu, “Không biết lúc trước cái tên trộm đi hạt giống Thái Hư kia làm sao đi vào được.”
“Có lẽ vì hắn mạnh?” Lục Châu nói.
“Không thể nào, vị bằng hữu này của ta tên là Nghiêm Mạc Hồi, tu vi đạo thánh, đã toạ trấn ở Hiệp Hiệp nhiều năm. Nếu cửu liên cũng có đạo thánh thì Cán Cân Công Chính đã dự báo từ sớm.”
Lục Châu lười đáp.
Lúc này, trong mây mù truyền tới một giọng nói trầm thấp mà lười biếng: “Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?”
Đoan Mộc Điển cười nói: “Nhàm chán nên đến tìm Nghiêm huynh tâm sự.”
“Ngươi biết rõ quy củ của Thái Hư. Mời trở về đi.”
“Ta đã đến, nếu bây giờ lại trở về thì chẳng phải uổng công rồi?” Đoan Mộc Điển nói, “Ngoài ra, ta có một yêu cầu quá đáng.”
Trong vân vụ xuất hiện một cái bóng mờ. Người đó lơ lửng trong mây, tóc dài tung bay như người điên, hai mắt sắc như dao nhọn khiến đám người Ma Thiên Các giật thót.
“Ngươi dẫn người tới?” Hư ảnh nói.
“Nghiêm huynh, đây là bằng hữu của ta. Trước kia khi gia nhập Thái Hư ta đã mất liên lạc với bọn hắn, bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại được nên dẫn bọn hắn đến đây mở mang kiến thức.”
Nghiêm Mạc Hồi là một gia hoả thẳng thắn cứng nhắc, một khi đã ra quyết định thì rất khó thay đổi. Đoan Mộc Điển hiểu rõ điều này nên đánh đòn phủ đầu:
“Bọn hắn chỉ muốn nhìn Thiên Khải Chi Trụ mà thôi, mong Nghiêm huynh dàn xếp một lần.”
Quả nhiên Nghiêm Mạc Hồi lộ vẻ do dự nói: “Trước đó không lâu Thái Hư đã hạ lệnh không cho phép người nào tới gần. Nếu là lúc trước ta sẽ đáp ứng ngươi, nhưng bây giờ… hơi khó.”
Đoan Mộc Điển nói: “Thái Hư chẳng qua là sợ nhân loại phá hỏng Thiên Khải Chi Trụ, trộm đi hạt giống Thái Hư. Bây giờ nơi này có cao thủ như huynh thủ hộ, lại có ta phụ trợ, ai dám động đến Thiên Khải Chi Trụ? Hơn nữa ta cam đoan với huynh, bọn hắn tuyệt đối sẽ không lấy đi thứ gì trong đó.”
Nghiêm Mạc Hồi quét mắt nhìn đám người một lượt, cảm giác khí tức đối phương rồi nhíu mày: “Có không ít chân nhân.”
Mỗi khi cửu liên có chân nhân xuất hiện, Thái Hư đều sẽ phái người đi điều tra. Thanh liên giới lớn như vậy cũng chỉ có tứ đại chân nhân, vậy mà bây giờ lại có nhiều chân nhân như thế, trong lòng Nghiêm Mạc Hồi có chút đề phòng.
“Hay là thôi đi, nhiều người khó tránh khỏi sẽ có sai lầm.” Nghiêm Mạc Hồi chắp tay nói, “Mời trở về đi.”
Xem ra là không được rồi.
Lục Châu mở miệng nói: “Chờ đã.”
Nào ngờ Nghiêm Mạc Hồi căn bản không hề để ý tới Lục Châu. Hay nói đúng hơn, hắn không coi bằng hữu của Đoan Mộc Điển ra gì, hờ hững xoay người đi vào trong mây mù.
Lục Châu hừ khẽ một tiếng: “Đây là bằng hữu của ngươi.”
“Ừm.”
“Có tiếng mà không có miếng.” Lục Châu nói.
Vừa nói xong lời này, thân ảnh Nghiêm Mạc Hồi xuất hiện ở trước mặt mọi người chỉ cách có mười mét, trong mắt ẩn chứa âm lãnh lạnh lùng: “Ngươi nói cái gì?”
“Nghiêm huynh, đều là hiểu lầm, lời nói đùa đừng coi là thật!” Đoan Mộc Điển vội can ngăn.
Lục Châu không để ý tới Đoan Mộc Điển khuyên giải, chỉ hờ hững nói: “Lão phu nói ngươi có tiếng mà không có miếng.”
“Niệm tình ngươi là bằng hữu của Đoan Mộc huynh, ta cho ngươi một cơ hội giải thích. Nếu không khiến ta hài lòng… hậu quả tự chịu.” Nghiêm Mạc Hồi nói.
“Cho dù ngươi là đạo thánh thì cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, ỷ có Thái Hư sau lưng mà thôi. Thái Hư tuỳ tiện nói một câu, ngươi coi như là chân lý mà thờ phụng, không dái cãi lời. Lão phu nói có sai không?”
Thấy Nghiêm Mạc Hồi càng lúc càng tức giận, Lục Châu lại nói, “Ngươi càng giận càng chứng minh lời lão phu là đúng.”
Nghiêm Mạc Hồi nghẹn lời, suy nghĩ một chút mới cãi lại: “Khắp thiên hạ này, bất kể là ai cũng đều phải nhìn sắc mặt Thái Hư mà làm việc, không chỉ có một mình Nghiêm mỗ.”
“Không đúng.” Lục Châu lắc đầu, “Lão phu không nhìn sắc mặt bọn hắn.”
Nghiêm Mạc Hồi nhíu mày. Suy nghĩ đầu tiên của hắn là, người này bị bệnh thần kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận