Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2095: Ma Thần tái hiện

Hoa Chính Hồng trợn trừng mắt: “Lại là Thái Hư Lệnh?! Là ngươi đã giết Tuý Thiền?”
Hư ảnh Lục Châu hiện ra trước mặt Hoa Chính Hồng, lam đồng nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Ngươi vẫn cứ dùng giọng điệu này để nói chuyện với lão phu!”
Năm ngón tay Lục Châu vồ tới, Hoa Chính Hồng phun máu văng ra xa. Hoàn toàn bị sợ hãi chi phối, toàn thân như mất đi lý trí, Hoa Chính Hồng bắt đầu điên cuồng tấn công Lục Châu.
Đầy trời đều là bóng ảnh hồng liên. Phanh phanh phanh…
Lục Châu đứng yên tại chỗ chưa động, mặc cho đối phương tấn công không ngừng.
Không biết qua bao lâu, Lục Châu mới hờ hững mở miệng: “Đánh đủ chưa?”
Hoa Chính Hồng cứng đờ người.
Lục Châu rốt cuộc gọi ra lam pháp thân, tòa pháp thân hai mươi bảy Mệnh Cách cấp tốc bành trướng, Hoa Chính Hồng bị đụng mạnh, máu tươi văng tung toé.
Trong Thái Hư, tất cả mọi người đều cho rằng năm đó Ma Thần đã vẫn lạc, trong đó có cả Hoa Chính Hồng.
Thân là một trong những học sinh đắc ý nhất của Ma Thần, Hoa Chính Hồng biết rõ vì sao Ma Thần cường đại, cũng biết rằng Ma Thần vẫn luôn thử nghiệm cách phá giải thiên địa ràng buộc.
Một trăm ngàn năm trước, không ai cho rằng Ma Thần sẽ thành công. Vĩnh sinh là chuyện hoang đường và buồn cười tới cỡ nào? Thế gian này làm gì có ai vĩnh sinh bất diệt?
Hoa Chính Hồng cảm thấy nội tạng mình bị đánh tan, máu tươi dâng trào trong cổ họng. Loại cảm giác sợ hãi này quá quen thuộc, hệt như một trăm ngàn năm trước.
Tòa pháp thân màu u lam kia và lam sắc điện hồ đã đánh tan tất cả hy vọng của Hoa Chính Hồng. Thật không ngờ… Ma Thần lại thành công!
Đây là lực lượng tinh thuần nhất thế gian, là chân nguyên khí nguyên thủy nhất giữa thiên địa.
Hiện tại trong đầu nàng chỉ có một ý niệm là chạy trốn!
Hoa Chính Hồng phun ra một ngụm máu, máu tươi văng lên liên tọa của nàng, lá đỏ đột nhiên xuất hiện và phiêu tán đầy trời như thể mùa thu vừa đến.
“Huyết liên đại độn, không gian chi thuật… Muốn trốn sao?” Lục Châu khinh miệt nói, tiện tay ném Thời Chi Sa Lậu ra ngoài.
Lam sắc điện hồ lại bao phủ phạm vi ngàn dặm xung quanh.
“Minh Tâm Đại Đế, cứu ta!!” Nhìn thấy Thời Chi Sa Lậu, Hoa Chính Hồng sợ hãi, theo bản năng gào lên một tiếng.
Thanh âm quanh quẩn trong hư không nhưng chỉ nhận lại sự tĩnh mịch. Hoa Chính Hồng bị ngừng lại giữa không trung.
Hư ảnh Lục Châu lóe lên, xuất hiện trước mặt Hoa Chính Hồng, một chưởng nặng tựa thái sơn đánh ra.
Ầm! Hoa Chính Hồng bị đánh văng xuống biển.
Lục Châu thu hồi Thời Chi Sa Lậu, thời gian khôi phục. Hoa Chính Hồng kinh hãi phát hiện nội tạng của mình đã nát bấy, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy đôi mắt xanh thẳm của Lục Châu đang nhìn thẳng vào mình.
Lục Châu lạnh lùng nói: “Nếu ngươi tự sát, lão phu có thể để ngươi chết toàn thây.”
Toàn thân Hoa Chính Hồng cứng đờ. Nàng ta không còn đường nào để trốn, thực lực chênh lệch đến mức lực bất tòng tâm. Vành mắt đỏ lên, Hoa Chính Hồng run rẩy nức nở: “Lão… lão sư.”
Lục Châu mặt không đổi sắc nói: “Ngươi còn biết thân phận của lão phu?”
Hoa Chính Hồng không ngừng lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: “Cầu… cầu xin lão sư tha cho ta!”
Lục Châu cũng lắc đầu, trầm giọng nói: “Nếu lão phu tha cho ngươi, làm sao lão phu đối mặt được với bản thân mình, với thiên hạ thương sinh, với những học sinh Thái Huyền Sơn đã chết oan uổng?”
Hoa Chính Hồng khó chịu nói: “Thật sự phải đuổi tận giết tuyệt sao?”
“Tự gây nghiệt thì không thể sống.”
“Được.” Hoa Chính Hồng hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên cứng cỏi. “Lão sư…”
“Im miệng!” Lục Châu chỉ vào mặt nàng ta mà mắng, “Thứ người khi sư diệt tổ như ngươi không xứng làm học sinh của lão phu! Trước kia lão phu không có cơ hội trục xuất ngươi khỏi sư môn, hôm nay nhất định phải thanh lý môn hộ, răn đe thiên hạ.”
“Vì cái gì?! Ngài bồi dưỡng chúng ta chẳng lẽ không phải vì chính ngài sao?!”
Lục Châu không nói gì, lực lượng Thiên Đạo trong tay lại càng thêm hùng hậu.
Hoa Chính Hồng đột nhiên nở nụ cười, cười hai tiếng rồi lại khóc: “Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà chúng ta phải làm bàn đạp cho ngươi?!”
“Hồ đồ ngu xuẩn không chịu hối cải.”
Ầm! Lam chưởng trong tay Lục Châu bay tới đánh vào người Hoa Chính Hồng. Nàng ta lại bị đánh bay ngàn mét mới miễn cưỡng dừng lại được.
Tử Lưu Ly xuất hiện, khí tức lạnh lẽo cực hạn phóng xuất, toàn bộ hải vực trong phương viên trăm dặm đều bị Tử Lưu Ly đóng băng. Hoa Chính Hồng bị kẹt lại trong biển băng, thống khổ nhìn lên bầu trời.
Nàng ta buồn bã nói: “Vì cái gì… lại phải hy sinh chúng ta để ngươi được vĩnh sinh… Dựa vào cái gì chứ?”
Lục Châu lạnh lùng nói: “Lão phu truyền cho các ngươi phương pháp tu hành, truyền đạo khắp thiên hạ, chẳng lẽ cũng là vì muốn lấy mạng thiên hạ này?”
“Ha ha ha…” Hoa Chính Hồng không cam lòng nói, “Cái gọi là vĩnh sinh chẳng qua chỉ là muốn thọ mệnh sánh ngang với thiên địa. Pháp tắc bảo toàn không có gì sai, có sinh thì có tử, có tử mới có sinh! Cái gì mà vĩnh sinh? Dùng mạng của chúng ta để đổi lấy thọ mệnh cho ngươi mà cũng đáng gọi là vĩnh sinh?”
Lục Châu cau mày nói: “Vì cái suy nghĩ ngu ngốc này mà ngươi phản bội lão phu?”
“Ta không phục! Ta không cam tâm! Dựa vào cái gì?!” Hai mắt Hoa Chính Hồng đỏ ngầu, “Người người đều có tư cách vĩnh sinh, không phải sao? Ngươi nghiên cứu thiên địa ràng buộc, có từng nghĩ tới thiên hạ thương sinh? Tứ đại nội hạch của ngươi không đủ lực lượng, ngươi lại muốn dùng Chí Tôn để bổ khuyết, việc này mà là giả ư?”
Chát!
Lục Châu cách không đánh vào mặt nàng, hờ hững nói: “Nghiệt chướng.”
Ngữ khí hắn trầm xuống. “Ngươi sống được bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu bể dâu, tu hành được bao lâu mà dám phủ định con đường của lão phu?”
Trong đầu Lục Châu tái hiện ký ức của Ma Thần, những hình ảnh đó đến từ thời viễn cổ xa xưa, khi nhân loại còn mặc một manh áo rách, văn tự chưa ra đời, hoàn toàn là thời đại nguyên thuỷ. Ma Thần đã chứng kiến vạn vật sinh trưởng rồi chết đi, năm tháng biến ảo không ngừng…
“Ngươi là cái thá gì mà dám ở trước mặt lão phu chỉ điểm giang sơn?”
“Ha ha ha…” Hoa Chính Hồng cất tiếng cười to. “Ngươi cao cao tại thượng, ngươi nắm giữ chân lý tuyệt đối, nhưng chẳng phải chính ngươi cũng đã vẫn lạc từ một trăm ngàn năm trước đó sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận