Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 653

Hai mặt thụ địch, một bên là Vạn Vật Quy Nguyên, một bên là Quân Lâm Thiên Hạ.
Thế nhưng…
Vu Chính Hải đột nhiên thu tay về, hai tay hợp lại, Quân Lâm Thiên Hạ ngưng lại giữa trời, Bích Ngọc Đao bay trở về trong tay hắn.
Vu Chính Hải vung đao theo hướng nằm ngang!
Đao cương dài mấy thước lấp loé màu vàng kim chém về phía Ma Lộ Bình, đồng thời đẩy hắn văng ra khỏi khu vực tấn công của Vạn Vật Quy Nguyên.
Ngu Thượng Nhung lăng không nhảy lùi ra sau, động tác ưu nhã đến cực hạn, nhưng vị trí mũi chân điểm vào mặt đất đã xuất hiện vết rạn nứt.
Ma Lộ Bình bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi rồi nằm lăn lộn dưới mặt đất. Đao cương và kiếm cương đầy trời biến mất trong chớp mắt.
Vu Chính Hải vẫn nhìn Ngu Thượng Nhung mà không thèm ngó tới Ma Lộ Bình đang bị thương nặng.
“Ngươi có biết vừa rồi một quyền kia có thể lấy mạng ngươi không?” Vu Chính Hải chất vấn.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng. “Đại sư huynh sợ Vạn Vật Quy Nguyên của ta sẽ giết hắn trước đúng không?”
“Ta mà không làm vậy thì đệ sẽ thụ thương.”
“Chưa chắc.”
“Tự phụ không phải là chuyện tốt. Đệ đã trảm kim liên trùng tu, cần gì phải tranh phong với bát diệp?” Vu Chính Hải nói.
“Văn Thư do ta giết, bốn tên phó tướng của Quý Thanh Thanh do ta giết, Thử Vương Lý Thương Thời do ta giết, Ma Thanh trấn giữ phía nam thành Duyện Châu cũng do ta giết…” Ngu Thượng Nhung nói.
Nghe vậy Vu Chính Hải cau mày, sau đó rất nhanh mày đã giãn ra, xem thường nói:
“Đây là lý do đệ tự phụ? Vừa rồi người đối mặt với đệ chính là một trong bát đại thống lĩnh Ma Lộ Bình trấn giữ thành Duyện Châu đó!”
“Ừm.” Ngu Thượng Nhung trả lời.
Hai người đấu võ mồm, còn Ma Lộ Bình thì tức giận không thôi. Hắn phủi bụi đất trên người xuống, gian nan đứng dậy. Bên hông có vết đao, trước thân có vết kiếm.
Một đao một kiếm lưu lại trên người hắn vết thương thật sâu, máu tươi vẫn liên tục chảy ra.
Nếu không phải Ma Lộ Bình có Cương Thể Đại Thừa thì Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không cần dùng đến đại chiêu cũng có thể lấy mạng của hắn.
Dù vậy Cương Thể Đại Thừa cũng rất khó có thể chống đỡ nổi Quân Lâm Thiên Hạ và Vạn Vật Quy Nguyên.
Vu Chính Hải đột nhiên biến chiêu vừa hay lại cứu hắn một mạng.
“Đại sư huynh, chúng ta tranh luận chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sao không tôn trọng đối thủ một chút, để hắn tự mình lựa chọn?” Ngu Thượng Nhung nhìn về phía Ma Lộ Bình.
Vu Chính Hải hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói: “Có một số người trời sinh là để vũ nhục chứ không thể tôn trọng. Chẳng hạn như… Ma Lộ Bình.”
Tay trái nâng lên, Bích Ngọc Đao chĩa về phía Ma Lộ Bình.
Ngu Thượng Nhung cũng giơ kiếm lên. “Vậy thì phải xem ai nhanh hơn ai.”
Đối mặt với hai người có thực lực mạnh nhất thế gian, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều biết mình nên làm gì.
Ma Lộ Bình không nói nhiều lời, lập tức phi nước đại bỏ trốn!
Chạy như hoả tiễn, cương khí tung hoành. Ma Lộ Bình chợt phát hiện xung quanh hắn không có bất kỳ ai.
Hắn không dám bay lên cao, chỉ có thể chạy loạn trong các con hẻm nhỏ của toà thành. Những nơi hắn chạy tới đều không có lấy một bóng người!
Rỗng tuếch!
Lúc này Ma Lộ Bình mới nhớ ra toàn bộ dân chúng đã bị phó tướng của hắn bắt trói tới cửa thành phía đông để uy hiếp U Minh Giáo.
Ma Lộ Bình không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục chạy như điên.
“Tại sao không ai đuổi theo ta?” Hắn vừa chạy vừa nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Đúng lúc này, trước mặt hắn là Vu Chính Hải đang đứng phất tay. “Ngươi trốn được sao?”
Ma Lộ Bình thúc đẩy Cương Thể, vội vàng quẹo sang trái. Trên vách tường lưu lại một lỗ hổng hình người.
Ma Lộ Bình lại tức tốc phi nước đại, còn chưa đi được bao xa đã thấy trên nóc nhà có bóng dáng của Ngu Thượng Nhung đang mỉm cười: “Cần gì phải giãy giụa trong đau khổ như thế?”
Ma Lộ Bình hoảng loạn muốn phát điên!
Hắn không cách nào tha thứ cho loại trò chơi mèo vờn chuột thế này, bèn đạp chân xuống đất, thân hình lao vút lên thiên không.
Quả nhiên Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cũng bay lên theo, một trái một phải.
“Đồ điên! Các ngươi đều là đồ điên!” Ma Lộ Bình cảm thấy hai người này không chỉ điên mà còn bị bệnh thần kinh, dường như bọn họ hoàn toàn không để ý đến hắn.
Nói đúng hơn, Ma Lộ Bình chỉ là công cụ để hai người bọn họ so đấu với nhau!
Đúng lúc này, một đội nhân mã từ không trung lướt tới, toàn bộ đều mặc khôi giáp, đồng thời từ xa truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc.
Có kỵ binh và tu hành giả vào thành!
Ma Lộ Bình mừng rỡ cười điên cuồng. “Viện quân của ta đến rồi!”
Cương Thể thúc đẩy, pháp thân cao mười trượng xuất hiện! Điều này giúp đám viện quân xác định được vị trí của hắn, nhưng đồng thời cũng bại lộ chính mình.
Ma Lộ Bình liếc mắt nhìn sang hai bên, một đao một kiếm ngưng thành cương bay tới với khí thế huỷ thiên diệt địa.
Xong đời.
Trong lòng Ma Lộ Bình vô cùng nặng nề, tiếp tục bay lên không trung.
Kiếm cương và đao cương chi chít đồng loạt đuổi theo… Phanh phanh phanh! Đánh trúng Ma Lộ Bình.
Một đao một kiếm tiếp tục đâm chém thêm mấy nhát mới đồng thời lui về sau. Ngu Thượng Nhung bước lên bắt lấy Trường Sinh Kiếm, Vu Chính Hải bước lên bắt lấy Bích Ngọc Đao.
Trên đỉnh Song Thạch, Hoàng Thời Tiết, Minh Thế Nhân và Chu Hữu Tài đều nhìn thấy toàn bộ sự việc, ai nấy đều đứng chôn chân tại chỗ không thể tin vào mắt mình.
Bát diệp Vu Chính Hải từng đao bá đạo, hung hãn vô cùng, đao cương như muốn huỷ thiên diệt địa.
Lục diệp Ngu Thượng Nhung kiếm đạo xuất trần, kiếm như du long, biểu hiện không hề thua kém bát diệp Vu Chính Hải mảy may. Nếu không phải đã thấy pháp thân lục diệp của hắn thì không ai dám hoài nghi Ngu Thượng Nhung không phải là bát diệp đỉnh phong.
Hoàng Thời Tiết tán thưởng: “Đây chính là nguyên nhân ta nói đừng đem ta ra so sánh với Vu giáo chủ.”
Chu Hữu Tài phục thật rồi.
Hoàng Thời Tiết lại nói tiếp: “Kiếm Ma có thể dùng tu vi lục diệp để thi triển sức chiến đấu không thua gì bát diệp, đồng thời còn khống chế được pháp thân hành động theo ý mình… Sau khi trùng tu mà đạt được tới cảnh giới như vậy e là chỉ có mình hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận