Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1958: Cao thủ đao kiếm

“Ta đề nghị ngươi đến hỏi Lục các chủ. Người này thần bí khó lường, có thể đánh bại người của Xích Đế thì hẳn là cũng có cách đánh bại người của Thanh Đế.” Lê Xuân nói.
“Nói có lý!”
Trương Hợp và Lê Xuân cùng rời khỏi Huyền Giáp điện, đi về phía biệt uyển của đám người Ma Thiên Các.
Không bao lâu sau bọn hắn đã đến nơi, đúng lúc Lục Châu đang ở cùng đoàn người Ma Thiên Các, hai người tiến lên nói: “Lục các chủ.”
“Có việc gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Lê Xuân cười nói lại việc Thanh Đế gửi thư khiêu chiến. “Việc này liên quan đến mặt mũi của Huyền Dặc điện chúng ta, cũng liên quan đến vị trí điện thủ, hy vọng Lục huynh có thể cho Trương điện thủ một chủ ý.”
“Người của Thanh Đế sắp đến?” Lục Châu hỏi lại.
“Thư khiêu chiến đã truyền tới, vài ngày nữa sẽ tới đây.” Lê Xuân đáp, “Thời gian cấp bách, chúng ta phải nghĩ ra sách lược vẹn toàn để đánh bại đối thủ.”
Đám người Ma Thiên Các vừa nghe là người của Thanh Đế sắp đến, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhan Chân Lạc đứng bên cạnh bỗng lên tiếng: “Chuyện này cũng đơn giản thôi.”
“Đơn giản?” Trương Hợp nghi ngờ hỏi.
“Trực tiếp nhận thua là được.”
Trương Hợp không cam lòng nói: “Trương Hợp ta tuy tài nghệ không bằng người nhưng cũng không đến mức sống uất ức như vậy. Việc này liên quan đến mặt mũi của Huyền Dặc điện, không thể nào trực tiếp nhận thua được.”
“Ta nói như vậy vì muốn tốt cho ngươi thôi. Hai người này vừa nhìn đã biết là cao thủ.” Nhan Chân Lạc nói.
Trương Hợp kỳ quái hỏi: “Ngươi đã từng gặp bọn hắn?”
Nhan Chân Lạc lập tức lắc đầu: “Chưa gặp bao giờ.”
Đám người Ma Thiên Các cũng lắc đầu nguầy nguậy, vờ như không biết gì cả.
“Vậy sao ngươi biết bọn hắn là cao thủ?”
“Việc này còn cần giải thích sao?” Nhan Chân Lạc nói, “Người có được hạt giống Thái Hư sao có thể là nhân vật bình thường? Chúng ta tu luyện mười năm không bằng người ta tu luyện một ngày, sao mà so nổi? Huống hồ gì người được Thanh Đế nhìn trúng càng không phải hạng giá áo túi cơm. Nếu hắn không nắm chắc về hai người này thì đã không phái người đi để làm bản thân mất mặt.”
Đám người Ma Thiên Các liên tục gật đầu. Nói quá đúng, hoàn mỹ không có điểm nào sơ hở. Đám người len lén giơ ngón tay cái lên.
Trương Hợp cũng thấy có đạo lý, bèn nói: “Cho nên ta mới tới đây cầu Lục các chủ.”
Lục Châu nói: “Việc này e là lão phu không giúp được ngươi rồi.”
“A?”
“Điện thủ chi tranh là quy củ của Thái Hư, nếu lão phu nhúng tay vào thì chính là đang phá hư quy củ. Ngươi đã bại ở Nam Ly Sơn, cho dù lão phu thay Huyền Dặc điện tìm về mặt mũi thì sau này khi bọn hắn đến khiêu chiến chính thức, chẳng lẽ ngươi còn trông mong lão phu ra tay thay ngươi?”
“Nam nhân đại trượng phu dám làm dám chịu. Ngươi rất quan tâm vị trí điện thủ?” Lục Châu hỏi.
“Không có.” Trương Hợp đáp, “Mà ngược lại, mấy năm gần đây ta càng lúc càng cảm thấy áp lực công việc quá lớn. Nếu có người đầy đủ năng lực nguyện ý làm điện thủ thì Trương Hợp ta cam nguyện thoái vị nhường chức.”
“Vậy thì dùng thái độ đó của ngươi để luận bàn với hai người này cho tốt. Dù có thất bại cũng sẽ không mất mặt.” Lục Châu nói.
Một câu điểm tỉnh người trong mộng. Trương Hợp bừng tỉnh.
Nếu hắn dám dùng thủ đoạn ở sau lưng đối phương, cho dù thắng cũng không vẻ vang, sau này vết nhơ đó sẽ không bao giờ xoá đi được.
Quang minh chính đại đánh một trận, thua thì thua thôi.
Trương Hợp ý thức được mình đang đi trên con đường sai lầm, may mà được người nhắc nhở cho tỉnh ngộ, hắn vội khom người thi lễ với Lục Châu. “Thụ giáo.”
Trương Hợp và Lê Xuân xoay người rời đi.
Lúc này Lục Ly mới hứng thú nói: “Kể ra người này cũng rất có đảm đương, trước đó ta còn cho rằng hắn chỉ biết nịnh hót.”
“Có thể đạt được chức vị điện thủ ở Thái Hư, chẳng có ai là nhân vật đơn giản.”
“Nhưng mà… Các chủ bảo hắn đi ăn đánh như thế… có tội quá không?”
“Ngươi thì biết cái gì. Các chủ muốn nhân cơ hội này để xem thực lực đại tiên sinh và nhị tiên sinh. Lỡ đâu… trăm năm qua bọn họ không tiến bộ thì sao?”
Lục Châu quay đầu lườm đám người Ma Thiên Các. Bọn hắn lập tức ngậm miệng lại.
“Không được làm bại lộ thân phận.” Lục Châu nói xong, khoanh tay rời đi.
“Cung tiễn Các chủ.”
Ngày hôm sau.
Phía đông nam Huyền Dặc xuất hiện một chiếc phi liễn màu xanh da trời đang xuyên toa giữa không trung.
Không bao lâu sau nó đã dừng lại trên bầu trời Huyền Dặc. Sứ giả đã chờ sẵn ở đó, khom người nói:
“Cung nghênh Thanh Đế bệ hạ.”
Trên phi liễn, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đứng sóng vai thưởng thức phong cảnh ở Huyền Dặc. Trong phi liễn truyền ra thanh âm: “Dẫn đường.”
“Mời đi cùng ta. Đế quân đang chờ các vị ở Huyền Dặc đại điện.”
Phi liễn chậm rãi bay về phía hậu phương Huyền Dặc điện. Thanh Đế mặc thanh sắc cẩm bào bước ra.
Huyền Dặc đế quân truyền âm nói: “Linh Uy Ngưỡng, ngươi chạy tới đây có được sự đồng ý của Thánh Điện chưa?”
Thanh Đế đáp lại: “Hắn không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu không bản đế đã chẳng đến chỗ ngươi.”
Hư ảnh loé lên, Thanh Đế xuất hiện trước cửa đại điện. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung theo ở phía sau, một người ôm kiếm, một người đeo đao bên hông.
Huyền Dặc đế quân cười nói: “Hai vị này chính là người nắm giữ hạt giống Thái Hư?”
Thanh Đế gật đầu nói: “Ngươi cảm thấy ai trong số hai người bọn hắn sẽ trở thành điện thủ tân nhiệm của Huyền Dặc điện?”
Huyền Dặc đế quân nhìn thoáng qua hai người rồi cười đáp: “Việc này phải hỏi Trương Hợp.”
Huyền Dặc đế quân phất tay, hai chiếc ghế bay tới dừng lại ở sau lưng hắn và Thanh Đế. Hai người chậm rãi ngồi xuống.
Trương Hợp từ xa bay tới, trầm giọng nói: “Trương Hợp bái kiến Thanh Đế bệ hạ.”
Thanh Đế nhìn Trương Hợp, khẽ gật đầu. “Rất tốt, trong hai người này ngươi tuỳ ý chọn một người đi.”
Trương Hợp nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung. Hai người đều khí thế bất phàm, Trương Hợp bèn chỉ về phía Vu Chính Hải: “Ta chọn hắn.”
Không ngờ Ngu Thượng Nhung lại gật đầu nói: “Không tệ, ngươi rất tinh mắt. Trước dễ sau khó đúng là lựa chọn tốt.”
Vu Chính Hải cau mày nói: “Ta sẽ khiến hắn hiểu ra đây không phải là trước dễ sau khó mà là một lựa chọn cực kỳ ngu xuẩn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận