Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1292

“Vấn đề?”
Tu hành gặp phải vấn đề, đây không phải là việc nhỏ. Tư Vô Nhai đã hiểu vì sao sư phụ chỉ bảo một mình mình ở lại.
“Đồ nhi nguyện toàn lực phối hợp với sư phụ.”
Lục Châu gật đầu nói: “Lam Hi Hoà giao Lam Thuỷ Tinh ra, hẳn là đang gặp khó khăn, vậy vi sư đến gặp nàng một chuyến. Ngươi đi chuẩn bị đi một chút rồi cùng vi sư lên đường.”
“Vâng.”
Giao cho lão thất xử lý, mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều.
Sau khi Tư Vô Nhai rời đi, Lục Châu lấy Lam Thuỷ Tinh ra quan sát tỉ mỉ, phát hiện trong vật này quả nhiên có khí tức Thái Hư nhàn nhạt.
[Ting ! ký chủ từ bỏ nhiệm vụ ‘Cái giá phải trả khi trẻ lại’, Hệ thống đang trong quá trình điều chỉnh…].
Hả?
Lục Châu mở giao diện nhiệm vụ ra.
Bên trong vẫn là nhiệm vụ dạy dỗ đồ đệ, ngoài ra tại vị trí nhiệm vụ ‘Cái giá phải trả khi trẻ lại’ đã xuất hiện một nhiệm vụ mới thay thế.
Lục Châu đưa tay nhấn vào mở nhiệm vụ ra xem.
[Ting ! hoàn thành nhiệm vụ ‘Cái giá phải trả khi trẻ lại’, ban thưởng 10.000 điểm công đức.].
[Ting ! phát động nhiệm vụ mới: Pháp thân thứ hai.].
[Tất cả sinh mệnh đều có nơi đến, tất cả thọ mệnh đều có chốn về, hãy lấy lại thứ thuộc về mình.].
Trong lòng Lục Châu dâng lên niềm nghi hoặc.
Nhiệm vụ cuối cùng cũng hình thành:
[Pháp thân thứ hai ! thu thập Lam Thuỷ Tinh].
Là trùng hợp sao?
Lục Châu cầm lấy viên Lam Thuỷ Tinh trên bàn.
[Tiến độ nhiệm vụ: Pháp thân thứ hai ! thu thập Lam Thuỷ Tinh 1 phần 9].
Nói cách khác, nếu trước đó Lục Châu không chọn từ bỏ thì có khả năng đã mắc kẹt trong nhiệm vụ tìm hiểu về cái giá phải trả để trẻ lại, làm chậm trễ việc tìm hiểu diệu dụng của Lam Thuỷ Tinh.
Hệ thống cũng có lúc phải chịu thua.
“Pháp thân thứ hai là có ý gì?” Lục Châu nhíu mày.
Trong lúc Lục Châu còn đang suy tư thì bên ngoài Dưỡng Sinh điện đã truyền tới giọng nói của Tư Vô Nhai:
“Sư phụ, phù văn thông đạo đã chuẩn bị xong.”
“Mang theo Đế Giang và Bạch Trạch.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai hiểu rõ tạm thời sư phụ không muốn để người khác biết mình trẻ lại. Trước khi giải quyết xong vấn đề tu hành của sư phụ, hắn phải thay người xử lý những phiền toái không cần thiết.
Tư Vô Nhai đưa sư phụ đến Phù Văn điện. Nơi này được tạm thời sử dụng làm địa điểm đặt thông đạo.
Khoảng thời gian này Tư Vô Nhai và Triệu Hồng Phất đã thuận lợi làm xong thông đạo giữa bốn giới hắc bạch kim hồng. Đương nhiên đây là thông đạo ở ngoài sáng, được song phương đồng ý thành lập, còn thông đạo trong tối thì không ai biết.
“Dạo gần đây biểu hiện của Triệu Hồng Phất như thế nào?” Lục Châu hỏi.
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Nàng ta đúng là phù văn sư thiên tài hiếm gặp. Việc tu hành thì tuỳ tiện không chú tâm, nhưng khi tiến vào trạng thái khắc hoạ phù văn thì như biến thành người khác, vô cùng chuyên chú.”
Lục Châu lấy Phán Quan Bút siêu thiên giai ra. “Đưa vật này cho nàng. Ngoài ra cứ việc sử dụng Hoả Linh Thạch, không cần phải tiết kiệm.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai cất Phán Quan Bút rồi gọi Đế Giang Bạch Trạch tới, cùng tiến vào phù văn thông đạo.
Ở đằng xa, trên nóc một toà kiến trúc, Giang Ái Kiếm miệng ngậm cọng cỏ nhìn về phía Phù Văn điện.
“Từ khi nào mà lại thông đồng với cả một thanh niên thế… Nhàn chán, đám người Ma Thiên Các đều nhàm chán.”
Gâu gâu gâu!
Một con chó to như hung thú sủa vang khiến Giang Ái Kiếm giật mình đứng phắt dậy.
“Trời ạ, làm ta hết hồn.”
Minh Thế Nhân nhảy tới trước mặt hắn. “Ngươi đang nói xấu sau lưng ta cái gì?”
“Ma Thiên Các có phải lại thu người mới không?”
“Người mới? Ta vừa trở về, chẳng biết gì vụ này cả.” Minh Thế Nhân ngồi xuống.
Hai mắt Giang Ái Kiếm sáng lên: “Là một thanh niên trắng trẻo đẹp trai, đợi hắn trở về ta sẽ trêu chọc một phen.”
Minh Thế Nhân lườm Giang Ái Kiếm một cái: “Ngươi chỉ có nhiêu đó tiền đồ.”
Nói xong hắn nhảy xuống đất. Giang Ái Kiếm cười hỏi: “Tứ tiên sinh đi đâu thế?”
“Ngủ.”
Cùng lúc đó, trong thế giới mịt mù núi tuyết.
Phù văn thông đạo sáng lên, bắn ra quang mang rực rỡ. Lục Châu và Tư Vô Nhai xuất hiện trên thông đạo.
Mấy tu hành giả trông coi phù văn thông đạo tiến lên. Tư Vô Nhai nói thẳng vào vấn đề:
“Ma Thiên Các muốn gặp Lam tháp chủ.”
Bạch y tu hành giả cả kinh, lập tức đáp: “Mời hai vị đi theo ta.”
Lục Châu nhảy lên lưng Bạch Trạch. Bạch Trạch ngẩng đầu kêu lên một tiếng. Lục Châu chạm vào lưng nó, khẽ nói:
“Là lão phu. Lão phu vẫn đối đãi với các ngươi như trước.”
Nghe vậy, Bạch Trạch đạp không bay lên, phi hành vừa nhanh vừa ổn định, không hổ là con toạ kỵ đầu tiên của Lục Châu.
Trên tầng tám mươi mốt Bạch Tháp.
Lam y nữ hầu đưa Lục Châu và Tư Vô Nhai đi qua một dãy hành lang tiến vào đại điện.
Qua lời kể của nữ hầu, dường như sức khoẻ Lam Hi Hoà không tốt, không thể tiếp đãi hắn ở tầng bảy mươi hai. Nơi này là đạo trường tu luyện của Lam Hi Hoà, xung quanh có khắc hoạ đạo văn hùng hậu và trận pháp cường đại.
Tiến vào đạo trường, không khí lưu thông bốn phía, khắp nơi đều là nguyên khí nồng đậm, đúng thật là nơi rất thích hợp để tu luyện.
Trong đạo trường rỗng tuếch, không hề có bóng dáng Lam Hi Hoà.
“Lam tháp chủ đâu?” Tư Vô Nhai hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận