Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1790: Nghe nói... Hắn trở về rồi

Trong Thánh Điện.
Cán Cân Công Chính lại nghiêng hẳn về một bên, thỉnh thoảng còn rung động không ngừng, rất khó bảo trì cân bằng.
Khương Văn Hư đứng bên cạnh đánh giá cán cân. “Mọi vật trên thế gian đều cần có cân bằng, cán cân này dùng để ước lượng thiên địa, bảo vệ nhân gian yên ổn thái bình.”
“Nói hay lắm.” Trên vị trí chủ toạ xuất hiện một hư ảnh như thuỷ lãng.
Khương Văn Hư khom người hành lễ: “Điện chủ.”
“Ngọn gió nào thổi ngươi đến đây?” Điện chủ thản nhiên hỏi.
“Toàn bộ Ngân Giáp Vệ đã bị tiêu diệt, mong Điện chủ thay ta làm chủ.”
“Việc này ta cũng đã biết.” Điện chủ không hề kinh ngạc nói, “Trước đây Huyền Giáp Vệ và Ngân Giáp Vệ tàn sát lẫn nhau, đã hao tổn không ít, nay lại bị thánh thú tập kích, đúng là thế sự khó lường.”
Khương Văn Hư nói: “Nhưng mà thập điện chẳng phải đã ký hiệp nghị hoà bình với đám súc sinh trong Đại Uyên Hiến rồi sao? Vì cái gì Hỏa Phượng còn dám đại khai sát giới với Ngân Giáp Vệ?”
Điện chủ thở dài nói:
“Một trăm ngàn năm trước đại địa phân tách, Thái Hư lấy Thiên Khải Chi Trụ làm căn cơ phân chia lãnh địa nhân loại và hung thú. Thập điện đúng là đã ký hiệp nghị với chúng nó, nhưng hiệp nghị không thể quản thúc toàn bộ hung thú được.”
“Chẳng lẽ ba ngàn Ngân Giáp Vệ của ta phải chết không nhắm mắt như vậy?” Khương Văn Hư không cam tâm.
“Ta sẽ tự mình đàm phán với Huyền Giáp Vệ. Về phần bí ẩn chi địa…” Điện chủ dừng lại một chút rồi nói. “Đợi thêm một thời gian nữa đi.”
“Đợi?”
Khương Văn Hư nói, “Hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng nặng, thập điện ngày càng lớn mạnh không để Thánh Điện vào mắt. Chờ thêm nữa e là bọn hắn sẽ tạo phản đó!”
Nghe được lời này, biểu tình trên mặt Điện chủ vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Khương Văn Hư.
“Tạo phản?”
Khương Văn Hư nói: “Huyền Giáp Vệ dám ra tay với Ngân Giáp Vệ, lần sau cũng sẽ dám ra tay với Thánh Điện. 100.000 năm qua, Thánh Điện áp đảo thập điện, thống lĩnh Thái Hư, nào có ai dám không phục? Nhưng bây giờ e là thập điện muốn khôi phục lại như thời kỳ thượng cổ, mong Điện chủ nghĩ kỹ lại.”
Điện chủ an tĩnh nhìn Khương Văn Hư đến mức trong lòng hắn cũng cảm thấy chột dạ.
Lát sau Điện chủ mới nói: “Hơn bốn trăm năm rồi, mười viên hạt giống Thái Hư bị mất tích kia vẫn không rõ tung tích. Có người thu được tin tức trong bí ẩn chi địa xuất hiện một tu hành giả kim liên giới có hạt giống Thái Hư trong người. Ngươi có biết chuyện này không?”
Khương Văn Hư lắc đầu, thành thật đáp: “Ta không biết chuyện này.”
“Người nắm giữ hạt giống Thái Hư suốt bốn trăm năm lý ra nên bộc lộ tài năng trong cửu liên rồi. Hiện tượng mất cân bằng tăng mạnh như vậy, vì sao cửu liên vẫn bình an vô sự?” Điện chủ hỏi.
“Nếu Điện chủ cũng không biết thì ta càng không biết được.”
“Các ngươi thích dùng hoá thân đi tới cửu liên như vậy mà cũng không biết?”
Nghe Điện chủ nói vậy, Khương Văn Hư lập tức giải thích:
“Thập điện làm gì thì ta không biết. Riêng hoá thân của ta đến kim liên giới chỉ là để duy trì cân bằng, không hy vọng người cửu liên đánh phá tường lũy do chúng ta xây dựng nên.”
Điện chủ gật đầu: “Vậy mười viên hạt giống Thái Hư đang ở đâu?”
“Việc này…” Khương Văn Hư suy tư nói, “Chắc là đang trốn ở đâu đó để tu luyện.”
“Đất trời bao la, không có nơi nào mà Cán Cân Công Chính không ước lượng được. Bọn hắn sẽ trốn ở chỗ nào?”
“Có lẽ là một nơi đặc biệt như Trọng Minh Sơn chăng?” Khương Văn Hư đưa ra suy đoán.
“Cũng có thể.” Điện chủ thở dài một tiếng rồi hỏi, “Gần đây ngươi có nghe tin tức gì không?”
“Tin tức gì?” Khương Văn Hư nghi hoặc hỏi.
“Có người nói… hắn trở về rồi.” Điện chủ nói ra lời kinh người.
Khương Văn Hư nhướng mày, nghiêm túc nói: “Ai mà nói hươu nói vượn như vậy? Hắn làm sao có thể trở về? Hắn đã bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn cũng không thể thoát thân!”
Nói xong, Thánh Điện yên tĩnh một lúc lâu.
Điện chủ không nói chuyện, chỉ chắp tay sau lưng đứng ở giữa điện. Mà Khương Văn Hư cũng đứng yên tại chỗ không muốn rời đi. Hắn đến đây là để đòi công đạo cho ba ngàn Ngân Giáp Vệ.
Lúc này, Điện chủ đột nhiên mở miệng nói: “Tưởng Đông Thiện đã chết, ngươi nên ghi nhớ kỹ giáo huấn này.”
Vù.
Hư ảnh như thuỷ lãng từ từ tiêu tán.
Khương Văn Hư mở to mắt nhìn về phía cửa Thánh Điện, trong lòng lộp bộp một tiếng, tựa như có người cầm kim châm đâm thẳng vào tim hắn.
Khương Văn Hư khom người nói: “Ghi nhớ lời Điện chủ dạy bảo.” Nói xong thân ảnh hắn biến mất.
Lát sau, trong Thánh Điện mới chậm rãi truyền ra một thanh âm: “Thánh nữ.”
Bóng ảnh Lam Hi Hoà từ xa bay tới, dừng ở trước đại điện, cười đáp: “Đúng là không gạt được cảm giác của Điện chủ.”
“Ngươi đã thành đạo thánh, thật đáng mừng.”
“Nhờ Điện chủ ưu ái Lam Hi Hoà mới có ngày hôm nay.”
“Nếu còn được nhìn thấy ánh mặt trời, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Thanh âm Điện chủ rất ôn hoà.
Lam Hi Hoà gật đầu: “Hi Hoà biết mình vẫn còn kém xa lắm, chỉ mong sớm ngày tu thành Chí Tôn.”
“Trước kia ta đưa hạt giống Thái Hư cho ngươi chính là vì tán thưởng thiên phú và phẩm chất của ngươi. Mong ngươi đừng khiến ta thất vọng.” Điện chủ thản nhiên nói.
“Điện chủ có ơn bồi dưỡng, Hi Hoà đương nhiên sẽ dốc toàn lực.”
Trong điện truyền ra tiếng cười ôn hoà với vẻ hài lòng: “Đi đi, chuyện người nối nghiệp Bạch Tháp không cần nóng vội làm gì.”
Lam Hi Hoà nghe vậy, trong lòng khẽ động rồi gật đầu: “Vâng.”
Nàng cứ thế nghi hoặc rời đi.
Trong bí ẩn chi địa.
Dưới tốc độ phi hành biến thái của Hỏa Phượng, chỉ mất chưa tới một tháng đám người đã đến cách Đôn Tang ba trăm dặm.
Hỏa Phượng đi đến đâu, dù là thánh thú đồng cấp cũng phải nhượng bộ lui binh chứ đừng nói là hung thú khác.
Bọn hắn không tiếp tục phi hành mà dừng lại trong một mảnh phế tích. Theo kế hoạch trước đó, Lục Châu muốn sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm rồi trả lại cho Hỏa Phượng.
Tuần tra quanh phế tích một lúc lâu, Lục Châu để Triệu Hồng Phất thiết kế phù văn thông đạo. Sau khi xác định nơi này an toàn, Lục Châu mới tiến hành chỉnh đốn.
Hỏa Phượng chờ lấy Mệnh Cách Chi Tâm nên canh giữ ở gần đó. Đám người Ma Thiên Các xem như tìm được một đại bảo tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận