Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2149: Tinh Nguyên Cổ Trận

Ôn Như Khanh trông có vẻ rất bình tĩnh, lắc đầu nói: “Lão sư, ta gọi ngài một tiếng lão sư là do trước đây ngài từng dạy ta. Nhưng đứng trước đại nghĩa, ta không thể không phân thị phi, đổi trắng thay đen mà ủng hộ ngài. Vì toàn bộ thiên hạ, dù phải mang tiếng xấu ta cũng cam lòng!”
Trong mắt Ôn Như Khanh ngập tràn kiên định, tính cách hắn vốn không thay đổi, chỉ có mục tiêu là đổi thay.
Lục Châu gật đầu nói: “Vậy ngươi nói xem, cái gì là đen cái gì là trắng?”
Cảm xúc của Ôn Như Khanh đột nhiên ba động, cao giọng nói: “Hành vi của ngài chẳng cần ta phải nói nhiều lời làm gì, đơn cử như việc gần đây nhất, cái chết của Tuý Thiền và Hoa Chính Hồng chẳng phải do ngài gây ra sao?!”
Lục Châu mặt không đổi sắc hỏi: “Ngươi đang chất vấn lão phu?”
Ôn Như Khanh cười ha hả, chỉ tay về phía Lục Châu nói: “Nhìn đi, nhìn đi, ngài vẫn luôn như vậy. Cho dù xảy ra chuyện gì, ngài cũng xem mình là trung tâm, không hề cân nhắc tới cảm giác của người khác. Người nào đối nghịch với ngài đều là sai, vi phạm lợi ích của ngài đều đáng tội chết. Ngài cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, vậy mà còn không biết mình sai ở chỗ nào?”
Lục Châu đã hiểu được vì sao Ôn Như Khanh tức giận như vậy, đạm nhiên cảm khái: “Một trăm ngàn năm nay ngươi vẫn sống uổng phí như thế.”
Nói xong, Lục Châu tiến về phía trước. Ôn Như Khanh theo bản năng lùi lại, thần kinh căng thẳng.
“Loại đạo lý nông cạn này lão phu lười tranh cãi với ngươi. Thời gian không còn sớm nữa, ngươi nên đi gặp Tuý Thiền và Hoa Chính Hồng rồi.”
Vốn định nói chuyện rõ ràng với Ôn Như Khanh, nhưng không ngờ hắn lại nông cạn đến vậy. Đạo lý thắng làm vua thua làm giặc trong tu hành giới này đến một đứa nhỏ còn hiểu được.
Thiên hạ này có biết bao nhiêu người, chẳng lẽ lại phải quan tâm đến cảm giác của bọn hắn? Hung thú ăn thịt người, sẽ hỏi ý kiến của người đó sao? Người ăn thịt heo bò gà, sao không thấy hỏi ý tụi nó?
Ôn Như Khanh chợt cười to. “Minh Tâm Đại Đế đã sớm dự liệu được ngài sẽ đến nơi này nên đã bố trí thánh trận, ngài sẽ không có cơ hội rời khỏi đây đâu. Thánh trận vĩnh viễn vây khốn ngài ở chỗ này.”
Nói xong, hai tay Ôn Như Khanh chập lại, ấn phù tung bay đầy trời, lượn vòng quanh Thánh Điện.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên. “Tinh Nguyên Cổ Trận?”
“Đúng vậy, lúc trước ngài định xây dựng cổ trận này trên Thái Huyền Sơn nhưng không thành công, học sinh không khiến ngài thất vọng, 50.000 năm sau khi Thái Hư bay lên trời, học sinh đã làm được.”
Lục Châu gật đầu, khẽ nhắm mắt lại. Hắn cảm nhận được nguyên khí của Ôn Như Khanh đang được tăng cường, trong toà cổ trận này Ôn Như Khanh chính là Đại Đế.
“Đây có tính là trò giỏi hơn thầy không?” Ôn Như Khanh hỏi.
Lục Châu mở mắt, lam đồng nhìn thẳng vào hắn nói: “Còn kém rất xa.”
Ôn Như Khanh rốt cuộc động thủ. Thân ảnh hắn hoá thành vô số cái bóng, không gian bị ép chặt lại, toàn bộ phù ấn và bóng ảnh đánh về phía Lục Châu.
Lục Châu tiện tay vung lên, chưởng ấn như núi đánh tới. Ôn Như Khanh cả kinh né tránh, nhưng chưởng ấn kia không chờ hắn tránh đã đột ngột ập tới trước mặt.
Chát!
Ôn Như Khanh bị tát một cú trời giáng, toàn thân xoay ba vòng trên không trung, lăn ra tới biên giới cổ trận. Hắn trợn tròn mắt nhìn Lục Châu.
Lục Châu vân đạm phong khinh nhìn dấu bàn tay trên mặt hắn. “Bản sự của ngươi là do lão phu dạy cho, ngươi cảm thấy mình có thể làm bị thương lão phu?”
Vì cái gì?!
Ôn Như Khanh rõ ràng cổ trận đã khoá lại các loại quy tắc, chỉ có mình hắn sử dụng được quy tắc đại đạo, vì sao lại thế này?!
Hắn cắn răng đứng lên, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, Ôn Như Khanh không nói hai lời, dùng hết toàn lực điều động vô số kiếm cương hội tụ vào một chỗ, đâm về phía Lục Châu.
“Vạn Vật Quy Nguyên!”
Lục Châu nhìn thoáng qua thanh kiếm kia, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Ngược dòng.”
Lam pháp thân xoay tròn tạo ra quy tắc cường đại cuồn cuộn không ngừng, thôn phệ toàn bộ quy tắc bên trong Tinh Nguyên Cổ Trận.
Ôn Như Khanh cảm thấy kiếm thế của mình đang dần lui lại, nguyên khí chảy ngược, trong lòng bỗng chốc hoảng hốt. Khoảnh khắc ngược dòng ngắn ngủi trôi qua, kiếm thế của hắn khôi phục, lại vọt tới trước mặt Lục Châu.
Ầm!
Trái tim Ôn Như Khanh đập thình thịch trong lồng ngực, hắn mở to mắt nhìn về phía trước… chỉ thấy Lục Châu dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, nhàn nhạt nói:
“Năm đó lão phu ban thưởng Thái Huyền Kiếm cho ngươi, hôm nay thu hồi lại.”
Hai ngón tay khẽ động, lực lượng quy tắc vặn vẹo. Ôn Như Khanh theo bản năng buông kiếm ra.
Thái Huyền Kiếm vừa rời khỏi tay, chưởng ấn đã bay tới đánh Ôn Như Khanh văng ra xa. Lục Châu bắt lấy Thái Huyền Kiếm, dùng lực vỗ một cái.
Ông !
Linh tính trên kiếm biến mất một phần ba, quang mang trở nên ảm đạm.
“Kiếm của ta!” Ôn Như Khanh hô lên.
“Bây giờ nó không còn thuộc về ngươi.”
Ôn Như Khanh rơi xuống đất, trong mắt ngập tràn kinh hãi và thất thố. “Vì sao… vì sao Tinh Nguyên Cổ Trận lại thế này?”
“Vì sao lão phu không bị cổ trận ảnh hưởng đúng không? Vì sao quy tắc cân bằng đã ra mà ngươi vẫn không bằng lão phu đúng không?”
Lục Châu hừ một tiếng. “Súc sinh, ngươi học nghệ trên Thái Huyền Sơn tám ngàn năm, chẳng lẽ lại quên mất toà cổ trận này do chính tay lão phu vẽ ra cho các ngươi xem?”
Ôn Như Khanh thất thần ngồi dậy, cười tự giễu. “Học sinh… sao lại quên mất điều này nhỉ…”
Hắn trầm thấp cười, sau đó thở dài một tiếng, thu hồi nguyên khí toàn thân. “Ngài giết ta đi.”
Lục Châu khinh thường nói: “Có thế đã từ bỏ rồi?”
Nghe vậy, Ôn Như Khanh tựa như người mất đi lý trí, hoá thành một đạo hư ảnh phóng tới.
Chưởng ấn đánh ra liên miên, nhưng mặc kệ hắn tấn công thế nào, Lục Châu đều có thể thoải mái phá giải.
Két !
Bên tai Ôn Như Khanh vang lên tiếng không gian đóng băng, hắn vô lực nhìn thấy toàn bộ phù ấn trong Tinh Nguyên Cổ Trận từ từ hội tụ về phía Lục Châu.
Như thể Tinh Nguyên Cổ Trận là vì Lục Châu mà xây nên.
Một đạo lam sắc cương ấn đánh trúng lồng ngực Ôn Như Khanh, hắn giống như bị cự trụ va chạm, phun ra máu tươi văng ngược ra ngoài.
“Quy tắc không gian, quy tắc thời gian…” Ôn Như Khanh khẽ lẩm bẩm, sau đó bừng tỉnh. “Cổ trận có chủ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận