Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1166

Điền Minh cũng kinh ngạc không kém: “Lực phòng ngự mạnh như vậy?”
Lúc này Vu Chính Hải đã tung người bay vọt tới, Bích Ngọc Đao phá vỡ kiếm cương, Huyền Thiên Tinh Mang trút xuống, đao cương đầy trời đánh về phía Điền Minh.
“Tìm chết!” Điền Minh buông trận kỳ ra, Tinh Bàn xuất hiện trước mặt trở thành tấm thuẫn phòng ngự, đồng thời trên Tinh Bàn phóng ra một đạo cương ấn quang trụ đánh vào ngực Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải không thể không giơ đao ra ngăn cản, sau cú va chạm, hắn lảo đảo lui về phía sau.
Lúc này thân ảnh Ngu Thượng Nhung như mũi tên bắn thẳng về phía Điền Minh, kiếm cương như cuồng phong vũ bão trút xuống, thân ảnh Ngu Thượng Nhung biến ảo phủ đầy không trung.
Điền Minh không ngừng đỡ đòn, cau mày nói: “Đây mà là thập diệp?”
Cảm nhận được áp lực từ vũ khí hồng cấp, hắn quát lớn một tiếng: “Cút!” Lực lượng Mệnh Cách bắn ra chấn bay Ngu Thượng Nhung!
Cánh tay Ngu Thượng Nhung tê rần, lăng không bay ngược ra sau, ổn định lại thân hình rồi nhìn Điền Minh.
Một chiêu lực lượng Mệnh Cách đã thể hiện rõ sự chênh lệch về cảnh giới giữa đôi bên.
“Thập diệp chung quy vẫn là thập diệp, có học nhiều bí pháp cũng không thể bù đắp chênh lệch với Thiên Giới Bà Sa.” Điền Minh cười nhạo nói.
Trận kỳ lại xạ kích ra vô số kiếm cương.
“Lui!” Thân ảnh Ngu Thượng Nhung lấp loé, dùng tốc độ quỷ dị vòng qua Thiên Giới Bà Sa đến bên cạnh Vu Chính Hải, hai người hiểu ý, lập tức chạy như bay về phía xa, tránh thoát khỏi khu vực cờ trắng.
Điền Minh nhíu mày: “Tốc độ nhanh đến kỳ quái…”
Hắn cảm giác được hai người này rất bất phàm, một thập diệp và một Thiên Giới Bà Sa một Mệnh Cách lại mạnh đến bất thường.
“Các ngươi trốn không thoát…” Điền Minh hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải bắt được hai người mang khí tức Thái Hư này.
Tay phải đánh ra, chưởng ấn đập xuống mặt đất, trận văn dưới đất bỗng sáng lên.
Soạt !
Hai trận kỳ màu trắng khác ở phía xa đột nhiên sáng lên rồi cao vọt lên không trung. Ba trận kỳ lập tức kết nối tạo thành lồng giam năng lượng hình tam giác, giam Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải bên trong.
“Thật xin lỗi, muốn trách thì chỉ có thể trách trên người các ngươi có khí tức Thái Hư.” Điền Minh đạm mạc nói.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau. Rốt cuộc vẫn bại lộ. “Thì ra đây mới là mục đích của ngươi?”
“Ta tin rằng trên đời này không ai có thể chống đỡ được dụ hoặc của Thái Hư.”
“Chỉ dựa vào một mình ngươi?”
“Một mình ta là đủ. Đồ tốt như thế sao ta cam lòng phân chia cho người khác.” Điền Minh đáp rất thẳng thắn.
Vu Chính Hải khẽ gật đầu: “Ta đánh giá cao dũng khí của ngươi. Quang minh chính đại cướp đoạt vẫn tốt hơn đám nguỵ quân tử kia nhiều.”
Điền Minh lắc đầu: “Ta sẽ không cho các ngươi bất kỳ cơ hội đào thoát nào.” Nói xong hắn vươn tay tung chưởng.
Thấy cảnh này, Lục Châu không khỏi lo lắng. Với tu vi của lão đại và lão nhị, e là khó lòng chống cự nổi với một Thiên Giới Bà Sa ba Mệnh Cách, càng đừng nói chi là thắng được hắn.
Nhưng cơ hội chạy trốn thì vẫn có, vì Ngu Thượng Nhung đã có năng lực của Lương Cừ, tốc độ còn nhỉnh hơn Thiên Giới Bà Sa.
Ba cây trận kỳ đồng thời phóng thích kiếm cương.
Vu Chính Hải khống chế Bích Ngọc Đao xoay tròn trên không trung tạo thành lá chắn ngăn trở kiếm cương. Ngu Thượng Nhung không ngừng công kích vào lồng giam năng lượng hòng phá vỡ nó.
Nhìn hai người cực nhọc chống đỡ, Điền Minh cười ha hả nói:
“Ta còn chưa xuất lực, các ngươi đã không chịu nổi. Đừng phí công nữa, trận kỳ này thu nạp nguyên khí trong thiên địa, các ngươi định ngăn cản đến bao giờ?”
Điền Minh rất cẩn thận, vì muốn ngăn cản hai người hắn đã dùng tới trận kỳ. Sau này nếu bị đội trưởng hỏi hắn sẽ đổ cho có Mệnh Cách thú xuất hiện.
Đến lúc đó, một mình hắn có được hai người chứa khí tức Thái Hư, một bước lên trời!
Khi hắn đang đắm chìm trong ảo tưởng, Vu Chính Hải bỗng đột ngột lao vọt lên đánh ra một đạo đao cương cực lớn mang theo Nghiệp Hoả thiêu đốt bay tới trước mặt hắn.
Điền Minh cả kinh gọi ra Tinh Bàn chống đỡ, nhưng điều hắn không bao giờ ngờ được chính là, Tinh Bàn bị đao cương đánh lõm vào trong.
Điền Minh bị chấn bay ngược ra sau, trong lòng tràn đầy phẫn nộ! Hắn lại bị một con chim non mới bước vào Thiên Giới Bà Sa đánh lui.
Điền Minh lập tức gọi ra pháp thân, phát tiết lực lượng Mệnh Cách.
“Ta chờ chính là lúc này.”
Một thân ảnh như thiểm điện từ sau lưng Vu Chính Hải bay ra, thân ảnh nhoáng lên từ một phân thành ba. Đây là tuyệt kỹ của Ngu Thượng Nhung, Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.
Điền Minh bắn ra lực lượng Mệnh Cách, vốn cho rằng có thể đánh trọng thương Ngu Thượng Nhung, lại không ngờ ba đạo thân ảnh lại tách ra tránh thoát lực lượng, trong chớp mắt đã đến trước mặt hắn chém xuống.
Xoẹt !
Điền Minh kêu lên một tiếng đau đớn, rụt người về sau, không quên bắn trả Ngu Thượng Nhung mấy đạo cương ấn quang trụ.
Nhưng đúng lúc này, Thủy Long Ngâm của Vu Chính Hải đã thi triển xong, trường long khổng lồ cuồn cuộn đánh tới.
Điền Minh tức giận quát: “Kiến càng lay cây!” Pháp thân bạch liên Thiên Giới Bà Sa xuất hiện như một ngọn Tuyết Sơn đè xuống.
Vu Chính Hải không thể không dùng Bích Ngọc Đao ngăn trở, không cách nào thi triển đao cương.
Ngu Thượng Nhung có tốc độ của Lương Cừ nên tránh né được lực lượng Mệnh Cách, sau đó gọi ra pháp thân.
Nhìn toà pháp thân cao hai mươi trượng, Điền Minh bật cười ha hả: “Chỉ là thập diệp, ngươi làm sao ngạnh kháng?”
Đúng lúc này, kim sắc pháp thân đột nhiên chuyển động, vươn tay bắt lấy Tuyết Sơn!
Điền Minh trợn trừng mắt, pháp thân có thể động sao?
Toà pháp thân kim liên thập diệp vất vả đón đỡ Tuyết Sơn, đồng thời mười mảnh liên diệp lượn vòng bay lên hội tụ thành một tia kiếm cương đặt vào tay pháp thân. Pháp thân cầm lấy đạo kiếm cương liên diệp đâm vào ngọn Tuyết Sơn, cũng chính là pháp thân của Điền Minh.
Ầm! Kim diệp như kiếm.
Ầm! Kiếm thứ hai, Tuyết Sơn xuất hiện vết nứt.
Ầm! Kiếm thứ ba, thứ tư, thứ năm….
Trong mắt Điền Minh ngập tràn vẻ không cam lòng, nhưng hắn lại không có cách nào ngăn cản, pháp thân của hắn không thể động.
Có pháp thân của Ngu Thượng Nhung đón đỡ, Vu Chính Hải lập tức thi triển Thủy Long Ngâm lần nữa đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận