Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1865: Vắng mợ chợ vẫn đông

Bạch Đế khẽ gật đầu. Hắn lười nghĩ mấy chuyện này, nhưng lại thích được nghe người ta nói. Bạch Đế thở dài nói: “Ngươi đã làm đủ nhiều cho hòn đảo thất lạc.”
“Đều là việc nhỏ.” Nam tử đáp.
“Kỳ thực ngươi có thể nói cho bản đế biết danh tính kẻ đã hại ngươi là ai.” Bạch Đế thản nhiên nói.
“Ta muốn tự mình báo thù.” Nam tử lắc đầu cười, “Nếu thời cơ tới, ta có thể cân nhắc điều kiện của Minh Tâm Đại Đế.”
Bạch Đế nhìn hắn một cái.
“Vào Thái Hư chỉ là điều bất đắc dĩ, mong Bạch Đế bệ hạ thông cảm cho ta.”
Nghe được lời này, Bạch Đế thở dài một tiếng. Xem ra sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời khỏi hòn đảo thất lạc.
Bạch Đế chậm rãi xoay người nhìn thanh niên nam tử. “Nếu ngươi nguyện ý, bản đế có thể gả Thải Nhi cho ngươi.”
Thanh niên nam tử đưa tay lên vịn trán, dáng vẻ cứng đờ, sắc mặt khó coi, hắn lẩm bẩm: “Bạch Đế bệ hạ, ta đột nhiên chóng mặt quá, phải trở về nghỉ ngơi.”
“Thôi đi đi!” Bạch Đế hầm hừ.
Nam tử vèo một cái, thân ảnh biến mất không thấy đâu nữa.
Hư ảnh Bạch Đế cũng loé lên, xuất hiện trong một cung điện lớn nhất trên đảo. Mười bạch y tu hành giả đứng chờ trong điện cung kính hành lễ.
Bạch Đế phất tay áo: “Miễn lễ. Bản đế có việc muốn hỏi. Ngày hôm đó các ngươi trấn thủ ở Tác Ngạc, có nhìn rõ dung mạo người đó?”
Tu hành giả cầm đầu đáp: “Hồi bệ hạ, có nhìn rõ.”
“Hắn trông như thế nào?”
“Việc này…”
Bạch y tu hành giả ấp úng, “Bọn hắn đến khá đông, đều là trai tài gái sắc, tu vi không tệ.”
Một người khác lên tiếng: “Bệ hạ muốn lưu nam tử kia lại?”
Bạch Đế khẽ than: “Chỉ sợ là không được.”
“Vì sao ạ?”
“Minh Tâm đã tới đây.” Bạch Đế nhìn ra ngoài đại điện, “Có thể khiến hắn tự mình tìm tới, sự tình e là còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của ta. Có lẽ… hắn cũng không thuộc về nơi này.”
Đám người bất đắc dĩ thở dài. “Với tài hoa và thiên phú bậc này, chờ thêm một thời gian nữa tất thành đại Chí Tôn. Nếu không thể làm việc cho ta, chỉ sợ…”
“Câm miệng.” Giọng Bạch Đế trầm thấp mà hữu lực, thản nhiên nói, “Bản đế tin tưởng nhân phẩm của hắn.”
“Ti chức lỡ lời.”
“Hắn có yêu cầu gì thì cứ đáp ứng.” Bạch Đế căn dặn.
“Vâng.”
Nói xong Bạch Đế biến mất.
Ba tháng trôi qua.
Trong Văn Hương Cốc, Lục Châu nghe được một tiếng ‘két’ vang giòn.
Mệnh Cách thứ hai mươi lăm đã khảm vào thành công, ba tháng nay Lục Châu đều tu hành tại chỗ, không hề đi đâu.
Lục Châu đứng lên, thân ảnh xuất hiện bên ngoài toà kiến trúc cổ. “Đến Văn Hương Cốc lâu như vậy rồi, cũng nên đi vào chỗ sâu quan sát một lần.”
Vừa định đến tìm Trần Phu, đại đệ tử Hoa Dận đã cấp tốc bay tới khom người hành lễ: “Lục tiền bối, gia sư cho mời ngài.”
“Lão phu cũng đang định đi tìm hắn.”
Hai người bay về phía toà kiến trúc cổ phía nam. Vừa vào trong Lục Châu đã thấy Trần Phu đang lo lắng đi qua đi lại, bèn nghi hoặc hỏi:
“Có việc gì thế?”
“Đại Hàn có biến.” Trần Phu nói nhanh. “Có tu hành giả lạ mặt xuất hiện tại đông đô và tây đô, đánh bại cao thủ nơi đó, ngay cả Nguỵ Thành và Tô Biệt cũng không phải đối thủ. Ta hoài nghi bọn hắn là người Thái Hư phái tới.”
Lục Châu nói: “Thái Hư muốn ra tay với tịnh đế thanh liên thì không cần chờ tới bây giờ. Hơn nữa chiếm được cửu liên hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Trần Phu nói: “Có lẽ bọn hắn muốn bức ta xuất hiện.”
“Ngươi đề cao bản thân quá rồi.” Lục Châu lắc đầu, “Với bản sự của Thái Hư Đại Đế, hắn muốn giết ngươi thì ngươi còn sống được tới bây giờ sao? Hắn chỉ ra tay độc ác để ngươi bị giày vò mà thôi, bởi vì hắn biết trước sau gì ngươi cũng phải chết.”
Lời này tuy khó nghe nhưng lại là sự thật.
Trần Phu nghi hoặc hỏi: “Vậy đám tu hành giả lạ mặt này muốn cái gì?”
“Mặc kệ bọn hắn là ai, tu hành giới rồi cũng sẽ ổn định trở lại. Nếu ngươi thật sự lo lắng thì lão phu sẽ phái người đi tìm hiểu tình hình thế nào.”
Lúc này, Hoa Dận bỗng khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi nguyện ý trở về điều tra một lần.”
“Được.” Trần Phu gật đầu, “Nhất định không thể ra mặt đối địch với bọn hắn.”
“Sư phụ yên tâm, tu hành giả trong thiên hạ rất nhiều, đồ nhi sẽ trộn lẫn vào trong đó, không có gì đáng ngại.”
Hoa Dận xoay người rời đi, khí sắc Trần Phu cũng khá hơn một chút.
Lục Châu nói: “Có sức lực lo lắng cho toàn thiên hạ, chẳng bằng nghĩ biện pháp chữa trị thương thế, đề thăng tu vi. Ngươi đã biết mình sẽ phải chết, ngươi chết rồi thì còn quản được Đại Hàn sẽ biến thành thứ gì sao?”
Trần Phu nghẹn lời.
Nghĩ lại mới thấy hắn nhọc lòng như vậy đúng là dư thừa. Có lẽ vì ở địa vị cao quá lâu, hắn luôn cảm thấy Đại Hàn không có mình là không được. Nhưng trên thực tế, vắng mợ chợ vẫn đông, đất trời bao la này chẳng quan tâm tới sống chết của một ai, thiên địa này vẫn tồn tại như thế. Nhân loại có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là hạt bụi giữa thiên hà.
“Lão phu dự tính hôm nay sẽ tiến vào chỗ sâu trong Văn Hương Cốc, nếu ngươi có hứng thú thì có thể đi cùng lão phu.” Lục Châu nói.
Có lẽ trong đó sẽ tìm được kỳ hoa dị thảo trị được thương thế của hắn cũng không biết chừng.
Trần Phu lắc đầu nói: “Ta đã thăm dò Văn Hương Cốc một lần, nếu lại đi thì chẳng còn bao nhiêu hiệu quả, không có ý nghĩa. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận hung thú bên trong. Theo ta biết thì chúng sẽ không vượt qua trục trung tâm…”
Trần Phu chỉ vào một ngọn sơn phong ở phía xa. “Đỉnh núi này chính là trục trung tâm, cũng là điểm phân cách với cổ trận. Nếu có nguy hiểm thì lùi về là được.”
Lục Châu gật đầu: “Được rồi, lão phu đi một mình vậy. Không biết sẽ mất bao lâu…”
Trần Phu nói: “Lục lão đệ cứ yên tâm, chỉ cần ta còn một hơi ta cũng sẽ thay ngươi quản giáo đám đồ đệ. Đương nhiên nếu ngươi ghét bỏ ta thì thôi coi như ta chưa nói.”
“Được vậy thì rất tốt.” Lục Châu đang chờ câu nói này của hắn.
Nói xong, Lục Châu bay ra khỏi toà kiến trúc cổ, đến quan sát đám đồ đệ tu luyện.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đang luận bàn. Lục Châu có thể cảm giác được Ngu Thượng Nhung lại sắp đột phá một cửa khẩu mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận