Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 209: Người còn lại trong tam đại thần xạ thủ Thần Đô, Hoa Nguyệt Hành (2)

"Sư phụ! Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, đã lấy lại được Bích Lạc tàn phiến." Tiểu Diên Nhi bẩm báo.
"Tốt lắm." Lục Châu bình tĩnh nói.
Được sư phụ khen ngợi, Tiểu Diên Nhi vui vẻ cực kỳ.
Chỉ có điều Lục Châu thì không quá vui mừng.
[Ting ! thu về hai mảnh Bích Lạc tàn phiến, ban thưởng 200 điểm công đức.].
Bích Lạc tàn phiến đã lấy về được, nhưng lại không bắt được Vân Tam khiến hắn cảm thấy tiếc nuối.
Còn lại bốn mảnh Bích Lạc tàn phiến hắn biết đi đâu mà tìm?
Kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Trên lối đi nhỏ âm thanh càng lúc càng vang vọng, đồng thời truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề đều tăm tắp.
“Ngọc Phi nương nương giá lâm, người không có phận sự lập tức tránh đường!” Lực lượng hùng hậu, thanh âm vang dội chấn rung toàn bộ khu vực Vân Tước Lâu.
Ở cuối con đường, một đại kiệu xa hoa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tấm rèm che màu vàng lấp lánh và các trang sức điêu khắc trên thân kiệu đều tràn ngập phong vị của dị vực.
Bên cạnh đại kiệu xa hoa có một nữ tử xinh đẹp mặc áo trắng đang chậm rãi đi bộ cùng với đám binh lính. Trong tay nàng cầm một cây cung nhỏ nhắn tinh xảo.
Cỗ đại kiệu vẫn phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Hai hàng binh lính đi đầu xông về phía trước, vọt thẳng tới Vân Tước Lâu, trường kích giao thoa.
“Người không có phận sự lập tức tránh đường!”
Đám tu hành giả đứng trước Vân Tước Lâu đều lắc đầu rời đi, sau đó tụ tập vào trong lương đình, nghểnh cổ nhìn về phía này.
Đám người Lục Châu không hề động đậy.
Trước cổng Vân Tước Lâu lúc này đã trống không.
Hai hàng binh lính nâng trường kích lên.
Cỗ kiệu kẽo kẹt kẽo kẹt đi đến phía trước Vân Tước Lâu.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía nữ tử áo trắng đi bộ cạnh đại kiệu.
Tính danh: Hoa Nguyệt Hành.
Chủng tộc: Nhân tộc.
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh.
“Hạ kiệu”.
Cỗ kiệu chậm rãi hạ xuống đất.
Mảnh rèm được vén lên.
Ngọc Phi nương nương mặc trang phục hoa lệ, đầu đội kim quan ung dung bước ra.
Nàng đứng thẳng người, hai tay khép lại đặt ở trước thân, tư thế đoan trang ưu nhã.
Vành mắt kẻ viền đậm là đặc thù của người dị vực.
Hai nha hoàn vội vàng đỡ Ngọc Phi đi đến trước mặt Lục Châu. Nàng nở nụ cười, khẽ gật đầu chào. “Thiếp thân hữu lễ.”
Khoé mắt Lục Châu liếc ngang, phát hiện con hàng Giang Ái Kiếm đã biến mất tự bao giờ.
Thôi vậy, hắn sợ bị bại lộ thân phận, mặc kệ hắn.
“Ngươi nhận ra bản toạ?” Ngữ khí Lục Châu vẫn rất bình tĩnh, không hề bị khí thế của đám người Ngọc Phi ảnh hưởng chút nào.
Một màn chào hỏi này khiến đám tu hành giả đứng trong lương đình kinh hô không dứt.
Ngay cả Ngọc Phi cũng phải dùng lễ chào hỏi, lão giả này rốt cuộc là người phương nào?
Ngọc Phi nương nương nhẹ nhàng cười: “Sao không lên lầu ngồi một chút?”
Người của Vân Tước Lâu khẽ khom người nói: “Hai vị, xin mời.”
Lục Châu nhìn thoáng qua Hoa Nguyệt Hành rồi đi vào trong Vân Tước Lâu.
Trận pháp bị phá đã không còn tác dụng ngăn trở, mọi người thoải mái bước lên tầng chín Vân Tước Lâu.
Trước mắt là sông Cửu Khúc, sau lưng là núi non trùng điệp.
Nơi này đúng là rất thích hợp để trò chuyện.
Hai người ngồi xuống.
Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh đứng ở phía sau.
Sau lưng Ngọc Phi chỉ có bốn, năm tên lính, hai nha hoàn và cung tiễn thủ Hoa Nguyệt Hành.
“Một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, Hoa Nguyệt Hành.” Lục Châu đọc tên nàng lên.
Cái tên này vừa gọi ra, đám người Minh Thế Nhân kinh ngạc nhìn sang Hoa Nguyệt Hành.
Một tiễn kinh thiên vừa rồi ngăn cản lại mũi tên màu đen bắn ra từ lòng sông Cửu Khúc khiến người ta nhìn mà than thở.
Hoa Nguyệt Hành sửng sốt, chắp tay nói: “Không ngờ tiền bối lại biết danh tự của vãn bối.”
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Nếu lão phu nhớ không lầm, ngươi vốn là môn hạ của La Tông.”
Gương mặt Hoa Nguyệt Hành đỏ ửng lên, nàng khẽ lui về phía sau.
Chuyện phản bội sư môn chẳng phải là sự tình gì đáng khoe khoang.
Ngọc Phi che mặt cười khanh khách một tiếng. “Các chủ lão tiền bối đừng chế giễu vãn bối… Hoa Nguyệt Hành là cung tiễn thủ cường đại, lại là phận nữ nhi, không thích hợp phiêu bạt khắp nơi. Hiện tại nàng ra sức vì triều đình, đây mới chính là nhà của nàng.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Người đều có chí hướng riêng, miễn cưỡng cũng chẳng được gì.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Chuyến đi này thiếp thân có mấy chuyện hiểu lầm muốn giải thích rõ ràng với Các chủ lão tiền bối… Chuyện thứ nhất, lúc trước ở An Dương thành, Thẩm Uyên - kẻ giả mạo dùng tên giả là Vương Phú Quý chấp hành nhiệm vụ ám sát không phải là thủ hạ của thiếp thân, mà là có người muốn vu oan hãm hại, thừa cơ châm ngòi ly gián chúng ta.”
Nàng dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Thiếp thân đúng là đến từ Tây Vực, tỷ muội của thiếp thân cũng thật sự vì nhị tiên sinh Ma Thiên Các mà chết, nhưng mà… thiếp thân tuyệt đối không vì thế mà ghi hận Ma Thiên Các. Các chủ lão tiền bối có mắt nhìn người, thiếp thân không dám nói dối nửa câu.”
Lúc trước khi Lục Châu giết Vương Phú Quý, hắn cũng đã nghĩ tới việc có người trong cung muốn châm ngòi ly gián.
Tuy vậy việc này không có bằng chứng, người đã chết không thể sống lại. Chỉ dựa vào lý lẽ một bên cũng không thể khiến Lục Châu tin tưởng.
Ngọc Phi tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai, sau khi Thẩm Uyên chết, Ma Thiên Các và hoàng thất nhiều lần xảy ra lục đục, những chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến thiếp thân. Chuyện này Hoa Nguyệt Hành có thể làm chứng.”
Lục Châu vuốt râu bình tĩnh nói: “Tại sao lão phu phải tin Hoa Nguyệt Hành?”
“Chuyện này…”
Ngọc Phi lúng túng nói: “Từng lời của Ngọc Phi đều là thật. Các chủ lão tiền bối từng giao thủ với cao nhân trong cung, là thật hay giả người hẳn là có thể phân biệt dễ dàng.”
Trên người Ngọc Phi không có năng lượng vu thuật ba động.
Nếu nàng thật sự có can đảm đối nghịch với Ma Thiên Các thì đã không dám lẻ loi một mình xuất hiện ở Vân Tước Lâu.
Nhưng mà…
Lục Châu vẫn lắc đầu. “Làm sao ngươi biết được lão phu đang ở chỗ này?”
Việc hắn tới đây không có nhiều người biết.
Ngọc Phi nói: “Loạn lạc ở An Dương thành thiếp thân cũng có nghe nói đến. Người có thể khiến cho tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo thần phục, trừ chủ nhân Ma Thiên Các ra thì thiếp thân không thể tìm được người thứ hai.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đảo qua đám người, hai tay chắp sau lưng đi đến bên lan can để quan sát sông Cửu Khúc.
Tầng thứ chín của Vân Tước Lâu chỉ có một hàng rào lan can thấp nên tầm nhìn rất thông thoáng.
Lục Châu bỗng nói: “Vậy ngươi có biết vì sao lão phu lại đến đây không?”
Ngọc Phi lắc đầu: “Thiếp thân tới đây chỉ để hoá giải hiểu lầm… những chuyện khác hoàn toàn không biết.”
“Vân Tam trộm đồ của lão phu.”
“Vân Tam? Chính là tên truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn, am hiểu trộm đạo Yến Tử Vân Tam?”
“Không sai.”
“Nghe nói người này có thân thủ nhanh nhẹn, khi Hoa Nguyệt Hành còn ở La Tông, toàn tông cũng không bắt được hắn… Lão tiền bối muốn bắt được hắn sợ là không dễ dàng.” Ngọc Phi nói.
“Chỉ là con chuột trong xó xỉnh thôi. Lão phu một khi ra tay, hắn trốn không thoát!”
Ba từ cuối cùng bị hắn gằn từng tiếng.
Sắc mặt Lục Châu vẫn đạm mạc, một tay vuốt râu, một tay khẽ nâng lên.
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện ánh sáng lấp loé của thẻ đạo cụ.
Hắn nhìn về phía lương đình bên dưới Vân Tước Lâu…
Vòng xoáy nghịch kim đồng hồ không ngừng xoay tròn, kim quang xuất hiện, lồng giam hình lập phương hình thành chỉ trong giây lát rồi bay về phía lương đình.
Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đang đứng ở một bên trên Vân Tước Lâu, hoàn toàn bất ngờ khi thấy sư phụ đột nhiên xuất thủ.
Cả đám đều kinh ngạc há hốc mồm nhìn một chưởng này.
Hoa Nguyệt Hành và bốn năm tên binh lính cũng trợn tròn mắt.
Lồng giam vuông vức hình lập phương từ trên trời giáng xuống, nguyên khí ba động tạo ra âm thanh cộng hưởng.
Ông !
Trong lương đình, tên tu hành giả đứng bên cạnh Trương mỗ - người vừa nãy xông lên được đến tầng tám Vân Tước Lâu thì đột nhiên biến sắc, thân hình chớp động.
Không xong, bại lộ rồi!
Hắn cấp tốc chạy vọt vào trong rừng cây.
Lồng Giam Trói Buộc càng lúc càng lớn.
Người này chính là truyền nhân duy nhất của Thần Thâu Môn, Yến Tử Vân Tam!
Vân Tam cười ha ha một tiếng, vừa chạy trốn vừa nói: “Xin lỗi Cơ lão tiền bối, một chiêu này của người không làm gì được ta đâu… Từ nay về sau, đại danh của Yến Tử Vân Tam ta sẽ truyền khắp toàn bộ Đại Viêm!”
Có thể chạy thoát khỏi tay đương kim đệ nhất đại ma đầu, đây sẽ là thành tựu lớn đến dường nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận