Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 617

Lục Châu hứng thú nhìn Lưu Qua. “Người này bây giờ đang ở đâu?”
Lưu Qua lắc đầu. “Hắn ở Thần Đô một khoảng thời gian, để lại chút đồ vật rồi rời đi. Mấy năm qua hoàng thất cũng tìm kiếm hắn khắp nơi nhưng đáng tiếc vẫn bặt vô âm tín.”
“Dường như ngươi rất tin tưởng vị cao nhân thần bí này.”
“Ta hoàn toàn tin tưởng người đó, không chút chấn vấn.” Lưu Qua nhấn mạnh từng câu từng chữ. “Ông trời thiết kế cấm khu cho con người tất có đạo lý riêng, kẻ mưu toan phá vỡ cấm khu nhất định sẽ phải trả một cái giá tương ứng. Con đường tu hành lẽ ra nên thuận theo ý trời mới đúng, ngàn năm tuổi thọ chẳng lẽ còn không đủ thoả mãn lòng tham của con người sao?”
“Lão phu lại không cho là vậy.” Lục Châu nói.
“Cơ huynh có cao kiến gì, ta xin rửa tai lắng nghe.”
“Theo ý của ngươi, con người nên thoả mãn với tuổi thọ ngàn năm. Nhưng đối với phàm nhân mà nói thì trăm năm tuổi thọ đã là quá viên mãn, chẳng lẽ tu hành giả không phải đang phá vỡ ‘cấm khu’ của phàm nhân hay sao?” Lục Châu ngừng lại một lát rồi nói tiếp. “Huống hồ gì chuyện tu hành vốn phải nghịch thiên mà đi.”
“Nghịch thiên mà đi?” Lưu Qua nói. “Đó chỉ là suy nghĩ của một số ít người mà thôi.”
“Nho môn sợ thiên mệnh, lấy tu thân làm đạo, Phật môn sợ nhân quả, không ai trốn được nghiệp, Đạo môn tham vọng trường sinh, trường tồn cùng thiên địa… tu hành giả trên đời này có ai không phải đang nghịch thiên mà đi?” Lục Châu hỏi ngược.
Lưu Qua nhất thời nghẹn lời.
Trong dòng chảy của lịch sử, có rất nhiều tu hành giả đã đưa ra kiến giải về “tu hành” của bản thân mình. Ba trường phái Nho Thích Đạo hay bách gia đều có kiến giải khác nhau, tuy vậy vẫn là trăm sông đổ về một biển. Dù là kiến giải như thế nào thì tu hành giả đều đang không ngừng đột phá các loại cấm chế.
Lưu Qua nói: “Do kiến giải khác nhau mà thôi. Cơ huynh có suy nghĩ của Cơ huynh, Cô cũng có suy nghĩ của Cô.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Vậy tại sao ngươi lại dùng suy nghĩ của mình để áp đặt cho lão phu?”
Lưu Qua lại lần nữa á khẩu không thể trả lời. Hắn quay đầu dò xét Lục Châu. “Từ bao giờ mà Cơ huynh lại trở nên khéo ăn khéo nói như vậy?”
Nghe được câu này, Lục Châu chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt hờ hững nói: “Tiễn khách.”
Lưu Qua vẫn tiếp tục nói: “Cô đến Ma Thiên Các chỉ vì muốn xác nhận Cơ huynh có tấn thăng cửu diệp hay chưa. Nếu thật là cửu diệp… thì xin Cơ huynh vì đại cục mà ẩn giấu tu vi.”
Lục Châu đột nhiên xoay người lại, đánh ra một chưởng. Chưởng ấn lập loè kim quang đánh vào người Lưu Qua.
Song chưởng Lưu Qua giao nhau, trên thân thể tuôn ra một cỗ nguyên khí ngăn trở chưởng ấn.
“Chưởng ấn này khống chế nhập vi, tu vi Cơ huynh đúng là đã tịnh tiến không ít.”
Một chưởng này Lục Châu dùng tu vi thật của mình, đương nhiên chỉ mới là Nguyên Thần cảnh nhị diệp, Lưu Qua ngăn được cũng không có gì lạ.
Lưu Qua tiếp tục nói: “Nếu cửu diệp thật sự xuất hiện chắc chắn sẽ đưa tới tai hoạ ngập đầu. Xin Cơ huynh thận trọng.”
Lục Châu cảm thấy rất buồn cười. “Tai nạn gì? Thiên địa sụp đổ? Hay là sông hồ biển cả chảy ngược vào nhân gian?”
“Tai nạn gì thì Cô cũng không biết, nhưng Cô tin tưởng cao nhân thần bí…” Lưu Qua đáp. “Rất nhiều chuyện không thể giải thích tường tận, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả. Xin Cơ huynh tin tưởng Cô.”
Lục Châu nhớ tới cỗ quan tài kia và quyển điển tịch với những dòng nhật ký ghi chép bên trong. Trận văn trên quan tài và trên bộ khôi giáp của thái tử Lưu Chấp đều cho thấy cao nhân thần bí thật sự tồn tại.
Chỉ tiếc là… Lục Châu vốn không phải là cửu diệp, không có cách nào chứng thực những điều này.
Thiên địa ràng buộc, đại nạn thọ mệnh… tất cả đều đã được định sẵn.
Suy tư một lúc, Lục Châu nói: “Hai tháng sau tu hành giới sẽ có đáp án.”
Kỳ thực Lục Châu cũng không biết trảm kim liên trùng tu cần bao lâu mới tấn thăng lên cửu diệp, hắn chỉ thuận miệng bịa chuyện dựa trên thời gian đóng băng còn lại của Hệ thống mà thôi. Chỉ cần Hệ thống hết đóng băng thì lúc đó đáp án như thế nào cũng không ai làm gì được lão phu!
“Hai tháng?”
“Thời đại trảm kim liên đã mở, lão phu sẽ không phải là vị cửu diệp cuối cùng.” Lục Châu nói.
Lưu Qua nghe vậy không khỏi sửng sốt.
Nếu trảm kim liên thật có thể khiến tu hành giả bước vào cửu diệp, vậy… thế cục này không ai chống đỡ nổi.
Huống chi nhi tử Lưu Thương của hắn cũng đang xung kích lên cửu diệp. Đến lúc đó cứ cắn mãi Ma Thiên Các không thả thì còn ý nghĩa gì?
Nghĩ vậy, Lưu Qua bèn nói: “Trước khi lên núi, lệnh đồ đã nói Cơ huynh muốn bế quan năm tháng. Nay đã qua ba tháng, còn hai tháng nữa… Đã như vậy Cô cùng Cơ huynh làm ước định, hai tháng sau Cô sẽ lại đến Ma Thiên Các, Cơ huynh thấy sao?”
Lục Châu nghe vậy trong lòng khẽ động, rất tốt, lão phu mong còn không được.
Nhưng mà… ngươi bảo ước định thì lão phu phải đồng ý với ngươi hay sao? Ngươi chỉ là một hoàng đế đã thoái vị mà thôi.
“Khó khăn lắm ngươi mới đến Ma Thiên Các một lần, không định cầu tình cho nhi tử à?”
Từ khi nhìn thấy Lưu Qua, Lục Châu đã cho rằng Lưu Qua đến đây để cầu tình cho Lưu Thương. Hiện nay khí thế của U Minh Giáo như mặt trời giữa trưa, Thần Đô và hoàng thành đều tràn ngập nguy hiểm.
Lưu Qua lắc đầu đáp: “Cô đã thoái vị, sẽ không màng đến quốc sự. Lưu Thương là nhi tử của Cô, Vu Chính Hải là đồ đệ của Cơ huynh, rất vừa vặn, già đấu với già, trẻ đấu với trẻ.”
Lúc này, Lục Châu nhìn về phía chiếc rương ở phía sau Lưu Qua. Cho dù đường vân trên rương không quá rõ ràng nhưng Lục Châu vẫn có thể nhận ra nó giống hệt đường vân trên bộ khôi giáp.
Hai mắt Lục Châu toả sáng. “Thôi được, hai tháng sau lão phu chờ ngươi.”
Ngụ ý là, nhớ mang cả chiếc rương cùng tới.
Vị cửu diệp sống trong cỗ quan tài và lời khuyên ghi trong quyển điển tịch khiến Lục Châu rất hiếu kỳ.
Đáng tiếc bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các đều đã trảm kim liên, không cách nào đánh hạ Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên.
Bản thân Lục Châu thì đang lĩnh hội Địa Tự Quyển, trước khi có thể mở khoá một thần thông mới thì cơ thể hắn không lưu trữ được lực lượng phi phàm của Thiên thư Nhân Tự Quyển.
Những công năng khác của Hệ thống đều đã bị đóng băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận