Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 719

Trở lại Đại Chính Cung, Chư Hồng Cộng rất ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lục Châu, không nói một lời.
Lục Châu vốn không để ý tới hắn, tâm tư đều đặt ở quyển thư tịch trên tay, thản nhiên ngồi xếp bằng xuống tấm bồ đoàn.
Thấy sư phụ đang nghĩ ngợi, Chư Hồng Cộng càng không dám quấy rầy. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài đại điện, vừa hay thấy Đoan Mộc Sinh đi ngang qua Đại Chính Cung, bèn vội vàng khom người nói: “Đồ nhi đi tìm tam sư huynh lĩnh phạt.”
Lục Châu lấy quyển thư tịch ra xem, dường như không nghe thấy.
Chư Hồng Cộng tự giác rời khỏi Đại Chính Cung.
“Tam sư huynh…”
“Có chuyện gì?”
“Cầu tam sư huynh đánh đệ!” Chư Hồng Cộng khom người nói ra yêu cầu.
Đoan Mộc Sinh nhướng mày đáp: “Ta không có loại ham mê biến thái như vậy.”
“Đệ không có ý đó. Đệ phạm sai lầm, đáng lý nên bị đánh mấy trượng, nhưng sư phụ bận rộn sự vụ, tam sư huynh lại là người lớn tuổi nhất ở đây, để tam sư huynh trừng phạt đệ mới là thích hợp nhất… Mời tam sư huynh đánh thật mạnh vào đây, đừng khách khí.” Chư Hồng Cộng chỉ tay về phía mông mình.
Ánh mắt Đoan Mộc Sinh nhìn Chư Hồng Cộng đầy phức tạp: “Đồ thần kinh…”
Nói xong Đoan Mộc Sinh lập tức xoay người đi về phía quảng trường.
Chưa đi được bao xa, Chư Hồng Cộng đã cảm khái nói: “Tam sư huynh tuy hơi khờ khạo nhưng lại đối xử với ta thật tốt.”
“Hử?” Đoan Mộc Sinh lập tức xoay người lại. “Lão bát, đệ lại đây.”
“Gì thế?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc không hiểu.
Đoan Mộc Sinh thấy Chư Hồng Cộng không nhúc nhích bèn đi lại tóm lấy hắn xách lên cao, đạp thật mạnh vào mông Chư Hồng Cộng.
Dù Chư Hồng Cộng nặng gần trăm ký cũng không chịu nổi một cước của tam sư huynh, lập tức toàn thân bay vèo thành một đường hình vòng cung.
Tiếng hét thảm vang vọng trước đại điện Đại Chính Cung…
“Sư huynh thoả mãn yêu cầu của đệ, vừa hay ta cũng mới luyện thành một chiêu thức mới!”
“A !”
Trong Đại Chính Cung.
Lục Châu mở quyển thư tịch ra tiếp tục xem. Tuy chữ viết mơ hồ nhưng hầu hết đều có thể đọc ra.
“Hiện tại ta vẫn chưa thể chứng minh được kim liên nơi này có vấn đề… Nhưng mà, nào có ai nguyện ý nghe lời ta mà thử nghiệm đâu?”
“Nhân tâm khó dò, ta nhất định phải học được cách nắm giữ lực lượng của bản thân, nhất định phải có đủ năng lực tự vệ… Ta có thể cảm giác được có một số tu hành giả đã nổi lòng tham, muốn cướp những công pháp kia.”
“Có một số công pháp quá mức thâm ảo, nhưng ta vẫn cố gắng nghiên cứu. Rốt cuộc ai đã sáng tạo ra đống công pháp này đây?”
Đọc tới đây, Lục Châu cảm thấy rất kỳ quái. Công pháp của nữ tử họ Lạc không phải do nàng ta mang từ quê hương tới sao? Vậy thì đống công pháp đó từ đâu mà có? Trong quyển thư tịch không hề ghi chép về nguồn gốc công pháp, Lục Châu chỉ có thể đoán mò.
Mấy chục trang sau đó đều là nhật ký ghi lại tâm tình của nữ tử này, không có ý nghĩa tham khảo gì lớn.
Xem được hơn một nửa, Lục Châu lại phát hiện thông tin mới.
“Trải qua thời gian dài nghiên cứu, ta đã chứng thực được kim liên sẽ hấp thu thọ mệnh… nhưng hồng liên thì không.”
“Phùng Kha, bát diệp sáu trăm tuổi ở Mạc Bắc, xung kích cửu diệp thất bại, tử vong. Bốn trăm năm không đủ.”
“Tạ Hàm, bát diệp bốn trăm tuổi ở Dương Châu, xung kích cửu diệp thất bại, tử vong. Sáu trăm năm không đủ.”
“Hàn Tùng, bát diệp ba trăm tuổi ở Lương Châu, xung kích cửu diệp thất bại, tử vong. Bảy trăm năm không đủ.”
...
Đọc tới đây, Lục Châu mới hiểu được vì sao Chư Thiên Nguyên lại gọi nàng ta là truyền kỳ. Những cường giả bát diệp này đều là đại nhân vật danh chấn tứ phương trong lịch sử. Không ngờ bọn họ đều chỉ là một phần trong nghiên cứu thí nghiệm của nàng ta.
Suốt ba trang liền đều ghi chép về những lần xung kích cửu diệp thất bại, tuổi tác của những cường giả này càng lúc càng trẻ, người cuối cùng là thiên tài trẻ tuổi nhất.
“Mạc Giang Nam, thiên tài bát diệp một trăm tuổi ở Thanh Châu, xung kích cửu diệp thất bại nhưng không chết. Hao tổn gần chín trăm năm tuổi thọ.”
“Chẳng lẽ… người ở thế giới này thật sự không cách nào tấn thăng lên cửu diệp? Có lẽ ta nên đi về phía tây xem thử dị tộc như thế nào.”
Bên dưới ghi lại tâm tình không vui của nàng.
“Một ngày nào đó ta sẽ tìm được đáp án, nghiên cứu sẽ không bao giờ dừng lại… Đừng từ bỏ!”
Đọc tới đây, Lục Châu đột nhiên cảm thấy vị nữ tử họ Lạc này có cảm xúc rất chập chờn, hệt như một thiếu nữ, nhưng nàng cũng biết động viên bản thân, thường xuyên viết những lời tự động viên mình trong quyển thư tịch. Xem ra nàng rất cố chấp nghiên cứu việc này.
Nói cách khác, nàng chính là “người điên” trong lời của đế sư Đại Viêm.
Vậy… vì sao lý niệm của hai người này lại tương phản nhau như vậy?
Lục Châu tiếp tục xem: “Ta mua được một phần địa đồ trong một quầy hàng, điều kỳ quái là ngoại trừ một số chi tiết khấc biệt thì về chỉnh thể trông nó giống hệt quê hương của ta. Có lúc ta còn hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không, nhưng ta cũng có rất nhiều phương pháp để phân biệt thật giả.”
Mấy trang sau đó đều là các loại ký hiệu rất khó hiểu, hẳn là những ký hiệu nàng ta thường dùng.
“Số lượng tu hành giả trẻ tuổi đạt tới bát diệp quá ít để có thể để nghiệm chứng kim liên hấp thu bao nhiêu tuổi thọ… Đây đúng là một nan đề. Tu hành giả bát diệp ở đây chỉ có thọ mệnh ngàn năm, kim liên lại hấp thu hơn chín trăm năm tuổi thọ.”
“Hiện tại ta nghĩ ra một biện pháp mới, đó là sử dụng hồng sắc phù văn để kéo dài tính mạng, nhưng phù văn rất dễ để lộ thân phận của ta, nên ta giấu chúng trong cổ mộ.”
Phần sau đều là các ghi chép thường ngày, không có nội dung gì đặc biệt. Lẫn trong đó là một số trang bị xé.
Trên trang gần cuối có viết:
“Phương thức bổ sung thọ mệnh có thể sử dụng khi đột phá, nhưng yêu cầu cực kỳ hà khắc. Sau khi nghiệm chứng, hồng sắc phù văn không thể áp dụng cách này, phương thức thượng ngọ sẽ thích hợp hơn. Kim liên sẽ hấp thu từ một ngàn một trăm đến một ngàn hai trăm năm thọ mệnh.”
“Tuy rằng giải quyết được vấn đề về kim liên nhưng phương thức này rất hà khắc… Liệu có còn phương pháp nào khác thích hợp cho hầu hết mọi người sử dụng hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận