Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1277

Tinh Bàn rốt cuộc ngừng xoay tròn, ba mươi sáu hình tam giác lùi về khu vực Mệnh Cung, mười ba Mệnh Cách đồng thời phát sáng.
Vận sức chờ phát động!
Lục Châu nhìn nàng, khẽ lắc đầu bình luận: “Loè loẹt.”
Hắn phất tay áo, thẻ Lôi Cương lập tức vỡ vụn, ánh sáng nhàn nhạt hoá thành một chưởng ấn kim sắc không lớn không nhỏ, cỡ bằng mười bàn tay, trên chưởng ấn có khắc một chữ “Lôi”.
Chưởng ấn Lôi Cương nhanh như thiểm điện bổ về phía Lam Hi Hoà. Chữ “Lôi” kia dường như có cảm ứng với chín tầng trời, trong hư không đột nhiên xuất hiện một đạo lôi điện đánh xuống.
Đúng lúc này, Nhật Nguyệt Tinh Luân và Tinh Bàn của Lam Hi Hoà cũng bộc phát ra nguồn lực lượng mênh mông.
Oanh!
Lôi Cương trúng đích.
Không gian nơi Lam Hi Hoà đứng xuất hiện ba động, trở nên vặn vẹo không ngừng. Âm thanh sét đánh chói tai vang trời khiến màng nhĩ mọi người rung động kịch liệt, mất đi thính giác trong một khoảnh khắc.
Quang mang của Nhật Nguyệt Tinh Luân chiếu rọi tứ phương khiến tất cả mọi người mất đi thị giác.
Điều may mắn duy nhất là, lực lượng mênh mông này không tác động đến Bạch Tháp như lần trước.
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Lam Hi Hoà ngẩng đầu nhìn trời, nhìn tia lôi điện từ trên hư không bổ xuống, trong mắt ngập tràn kinh hãi.
“Loại lực lượng này…” Nàng không cách nào lý giải nổi.
Tinh Bàn trở nên ảm đạm. Nhật Nguyệt Tinh Luân bay lên che chắn, Tinh Bàn bị thu trở vào cơ thể.
Lực lượng như thái sơn áp đỉnh đè xuống, càng lúc càng xuất hiện nhiều tia lôi điện, mỗi một tia đều áp nàng hạ xuống trăm mét.
Nhật Nguyệt Tinh Luân mất đi quang mang.
“Lên!”
Lam Hi Hoà cố chấp bộc phát lực lượng trong đan điền khí hải, muốn kháng trụ đám lôi điện này.
Nhưng nàng vừa bay lên cao mấy chục mét, kim chưởng phía trên đã ập tới, đánh thẳng vào lồng ngực nàng.
Oanh!
Mái tóc nàng từ màu xanh lam trở lại thành màu xám. Tất cả nguyên khí trong đan điền khí hải, Nhật Nguyệt Tinh Luân, Tinh Bàn… đều bị một chưởng này dập tắt.
Qua mấy hơi thở, quang mang tiêu tán, nguyên khí chảy xuôi trở lại, cảm giác áp bách biến mất, thị giác và thính giác trở lại như trước.
Đám người lập tức căng mắt ra quan sát tình hình chiến đấu.
Lục Châu vẫn lăng không đứng giữa không trung như trước, một tay vuốt râu, một tay chắp sau lưng.
Mà cách hắn trăm mét, vị trí trước đó của Lam Hi Hoà bây giờ đã không còn bóng dáng nàng đâu.
Đám thành viên Bạch Tháp lập tức cảm thấy không ổn, bèn cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
“Lam tháp chủ!!”
Bọn hắn rốt cuộc nhìn thấy Lam Hi Hoà.
Nàng trông nhỏ bé bất lực, tay phải che ngực, bờ vai run rẩy, nàng đang khom người vì đau đớn, khoé môi có vết máu.
Nàng đứng trên mặt tuyết trông trơ trọi yếu ớt như một chú chim tước lạc đàn.
Đám tu hành giả bạch y trong lúc nhất thời khó lòng chịu nổi, Tháp chủ cao cao tại thượng trong mắt bọn hắn, Tháp chủ vô địch khắp thiên hạ, vậy mà lại thất bại.
Đám người ngẩn ra đến xuất thần.
Lam Hi Hoà rất chán ghét mặt đất và ánh sáng mặt trời.
Càng chán ghét thất bại.
Trong cả cuộc đời nàng, chưa bao giờ nàng thất bại hoàn toàn như ngày hôm nay.
Ba chiêu… chỉ có một chiêu miễn cưỡng đánh hoà.
Lam Hi Hoà biết mình sẽ bại. Nàng tận mắt nhìn thấy Lục Châu dùng lam liên để càn quét Hắc Tháp, khiến cho tập thể Hắc Tháp bị hạ thấp. Cho nên nàng muốn nhân cơ hội này nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng mình. Nhưng nàng không ngờ mình lại thua từ đầu đến cuối.
Lam Hi Hoà cố gắng đứng thẳng người dậy, ổn định thân thể, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Châu trên không trung.
Lúc này đám tu hành giả Bạch Tháp mới tỉnh táo lại, vội vàng bay xuống chỗ nàng.
Đám thành viên Bạch Tháp tầng dưới chót cũng ùa ra. Rất nhiều người trong số bọn hắn còn chưa từng được diện kiến Lam Hi Hoà, muốn nhân cơ hội này nhìn xem rốt cuộc Tháp chủ có dáng vẻ như thế nào.
Dung nhan tuyệt thế, ánh mắt trong suốt, da thịt trắng nõn, Lam Hi Hoà tựa như đoá hoa sen bình tĩnh nở rộ trên mặt hồ.
Bọn hắn còn chưa kịp nhìn cho rõ thì Lam Hi Hoà đã vung tay lên. Gió cuốn tuyết bay đầy trời như mưa, Nhật Nguyệt Tinh Luân lần nữa toả ra quang mạng rực rỡ che chắn tầm mắt của mọi người.
Đến khi quang mang tán đi, nơi nào còn thấy bóng dáng của Lam Hi Hoà.
Trên tầng bảy mươi hai.
Lam Hi Hoà lại khôi phục bộ dạng lúc trước, bình tĩnh vô ba.
Điểm khác trước chính là, khí chất cao cao tại thượng của nàng đã ít đi một chút, thêm một phần khiêm tốn.
“Ta thua.” Lam Hi Hoà nói với Lục Châu.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Ngươi bị thương rồi.”
Vu Chính Hải thấp giọng nói với Tư Vô Nhai: “Rốt cuộc tu vi của sư phụ cao đến mức nào nhỉ?”
Từ khi trở về Ma Thiên Các đến giờ, hắn đã hoàn toàn đầu hàng, không cách nào đoán ra thực lực của sư phụ.
Tư Vô Nhai nói: “Trước đó đệ cho rằng sư phụ đã dùng bí pháp để gia tăng thực lực… nhưng bây giờ xem ra, sư phụ thật sự đã từng đến Thái Hư.”
“Đến Thái Hư?”
“Chỉ có người từng đến Thái Hư mới có kỳ ngộ lớn như vậy. Hơn nữa… đệ còn có một suy đoán mà e là đại sư huynh sẽ không tin nổi.” Tư Vô Nhai nói.
“Hiền đệ cứ việc nói, ta sao có thể không tin đệ?” Vu Chính Hải vỗ bả vai Tư Vô Nhai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận