Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1285

Sinh cơ bốn phía hội tụ về phía Tần Mạch Thương.
Lục Châu nhìn sang, ánh mắt rơi vào chiếc ngọc bội đeo bên hông Tần Mạch Thương.
“Thì ra là ngươi đang cướp đoạt sinh cơ của lão phu.” Lục Châu nói.
“Tiểu huynh đệ, ngươi thật là thú vị, sinh cơ tung bay khắp tứ phía, sao lại thành của ngươi rồi?” Tần Mạch Thương cười khẩy nói.
Cho dù ngoại hình đang là người trẻ tuổi nhưng giọng điệu của Lục Châu vẫn mang theo cảm giác ổn trọng thành thục:
“Giao ra ngọc bội, lão phu có thể tha tội chết cho ngươi.”
Tần Mạch Thương nói: “Muốn lấy ngọc bội của ta? Tiểu huynh đệ, ánh mắt thật tốt, đây chính là Thanh Thiền Ngọc, là thánh vật biết bao người muốn có được. Ngươi chắc chắn là muốn lấy nó?”
Lục Châu chìa tay ra.
Tần Mạch Thương giật mình, lập tức cười to: “Ngươi mà dám động vào thứ này sẽ gặp hoạ sát thân. Hôm nay coi như số ngươi may mắn, gặp được ta. Không thèm chấp nhặt với ngươi, ta đi trước.”
Hắn xoay người đi về phía phù văn thông đạo.
Lục Châu lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi…”
“Hửm?”
“Trưởng bối của ngươi không dạy rằng, cuồng vọng sẽ phải trả giá đại giới sao?”
Tần Mạch Thương không thèm để ý nói: “Chỉ là một tên năm Mệnh Cách mà cũng muốn giáo huấn ta?”
Lúc nhảy vào trong nước, Tần Mạch Thương đã nhìn rõ ràng số lượng Mệnh Cách của Lục Châu.
Lục Châu nhướng mày.
Hắn đã quyết tâm cho dù hôm nay có mười hai Mệnh Cách đích thân tới thì cũng phải lấy được Thanh Thiền Ngọc, giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất dày này.
“Người trẻ tuổi, ngươi quá cuồng vọng.”
Vù!
Thân thể Lục Châu như mũi tên bắn tới, năm ngón tay vươn về phía trước.
Tần Mạch Thương cảm thấy sau lưng truyền tới cảm giác mát lạnh, lập tức xoay người lại, vừa nhìn đã cả kinh, vội vàng gọi ra Tinh Bàn đón đỡ.
Lục Châu nhìn thấy Tinh Bàn kia, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc, rất nhanh sau đó lại trở về bình tĩnh như thường.
Ầm!
Bàn tay Lục Châu va chạm với Tinh Bàn, lòng bàn tay bộc phát Thái Huyền chi lực!
Xoẹt !
Tinh Bàn lập tức bị đánh hõm vào trong.
Tần Mạch Thương cả kinh, sau khi hiểu ra thì đã muộn.
Ầm!
Tinh Bàn đâm sầm vào thân thể hắn, hắn ngửa mặt bay ngược ra sau.
Tên thuộc hạ hoảng sợ kêu lên: “Tần công tử!”
“Ngăn hắn lại!” Tần Mạch Thương không ngờ người này chỉ là năm Mệnh Cách mà lại cường đại như vậy, một tay che ngực, không nói hai lời trực tiếp đạp đất phóng về phía phù văn thông đạo phía sau.
Lục Châu lập tức truy kích.
Tên thuộc hạ vội vàng gọi ra pháp thân, nhảy tới chắn trước mặt Lục Châu. Chỉ là thập diệp!
Lục Châu trầm giọng nói: “Muốn chết, lão phu thành toàn cho ngươi.”
Chưởng đao đánh xuống. Xoẹt!
Pháp thân thập diệp lập tức bị chém thành hai nửa. Lục Châu lao vọt qua người hắn.
Tần Mạch Thương tung người nhảy lên, mắt thấy sắp chạm vào phù văn thông đạo, Lục Châu đột nhiên nâng chưởng đánh ra một đạo Lôi Cương.
Trên trời lập tức xuất hiện một đạo kinh lôi đánh thẳng vào người Tần Mạch Thương.
Ầm ầm!
Tần Mạch Thương bị cản lại, phun ra một ngụm máu.
“Ta là chín Mệnh Cách, vậy mà không có lực hoàn thủ?” Tần Mạch Thương không cam lòng gào lên.
Hắn lại lần nữa gọi ra Tinh Bàn, quang mang nở rộ, đồng thời tóm lấy ngọc bội bên hông ném ra xa.
Lục Châu nhìn theo Thanh Thiền Ngọc, bay về phía hàn đàm.
Tần Mạch Thương cười lạnh nói: “Ta tiễn ngươi một đoạn!”
Nói xong hắn vươn hai tay đẩy Tinh Bàn ra, chín viên Mệnh Cách toả ra quang mang màu xanh lục đậm, hoá thành chín đạo cương ấn quang trụ xạ kích về phía Lục Châu.
Lục Châu xoay người tung chưởng, sử dụng một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng phổ thông.
“Đại Vô Úy Ấn.”
Chưởng ấn ngăn ở trước mặt, vừa có thể phòng thủ vừa lấy đi một Mệnh Cách của đối phương.
Trong mắt Lục Châu, người trẻ tuổi này đã là kẻ chắc chắn phải chết.
Đánh hắn còn tám Mệnh Cách, sau đó dùng một tấm Một Kích Chí Mạng bản cường hoá, để cho hắn phải hối hận vì đã đến hồng liên giới.
Tần Mạch Thương vốn cho rằng kim chưởng kia không thể ngăn cản chín đạo cương ấn của mình, đáng tiếc hắn đã sai, sai vô cùng.
Chín đạo quang trụ đồng thời đánh vào Đại Vô Úy Ấn, tựa như hầu tử tiểu vào núi Ngũ Chỉ Sơn, không làm nên chuyện gì. Chưởng ấn cao mấy trượng lấp lánh kim quang ập tới.
Tần Mạch Thương sợ hãi chạy đi, nhưng Đại Vô Úy Ấn như thể có mắt, vẫn đuổi sát sau lưng.
Không đúng, hoàn toàn không đúng!
“Ngươi dám giết ta?! Ta là công tử nhà họ Tần!”
Tần Mạch Thương thi triển đại thần thông thuật, miệng kêu gào.
Đại Vô Úy Ấn không hề bị ảnh hưởng, mặc kệ ngươi thuộc Tần gia hay Lý gia, tất cả đều chỉ là mây khói.
Chưởng ấn nện vào người Tần Mạch Thương vừa nhanh vừa chuẩn.
Ầm!
Một toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa khổng lồ xuất hiện, sau đó lập tức biến mất.
“A!”
Tần Mạch Thương kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, mái tóc rối bù, quần áo xộc xệch, hàn phong điên cuồng thổi tới khiến hàm răng hắn va vào nhau lập cập, thống khổ đến tận linh hồn.
Lục Châu bay đến hàn đàm, bắt được Thanh Thiền Ngọc, trong tay truyền đến cảm giác lạnh buốt.
Ngay sau đó, trong tay Lục Châu xuất hiện một tấm Một Kích Chí Mạng bản cường hoá.
“Người trẻ tuổi này lai lịch không rõ, mới nhiêu đó tuổi đã có chín Mệnh Cách… kẻ này không thể lưu!”
Lục Châu cấp tốc lao về phía Tần Mạch Thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận