Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 221: Thân phận của lão ăn mày (2)

“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi đột nhiên từ bên ngoài chạy xộc vào.
“Có chuyện gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Tiểu Diên Nhi vừa chỉ tay về phía lão ăn mày đứng bên ngoài Ma Thiên Các vừa nói: “Lão ăn mày này thà chết cũng không chịu rời đi! Đến Hoa Nguyệt Hành còn đi rồi… vậy mà lão cứ nhất định phải xin được một ngụm rượu.”
Chiêu Nguyệt nghi ngờ nói: “Tiểu sư muội, Kim Đình Sơn đâu phải là nơi con chó con mèo nào cũng tuỳ tiện vào được! Mau đuổi hắn ra ngoài đi!”
“Ta đuổi rồi mà! Nhưng hắn tự mình đi vào đó!”
“Tự mình đi vào?” Chiêu Nguyệt kinh ngạc hỏi, trên mặt đầy vẻ không tin nổi.
“Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái nên mới dẫn hắn lên gặp sư phụ!” Tiểu Diên Nhi nói.
Bình chướng Kim Đình Sơn được tạo thành từ trận pháp rất đặc biệt.
Cho dù là trận pháp của thập đại danh môn chính đạo cũng không thể so sánh với bình chướng Kim Đình Sơn.
Như vậy sao một lão ăn mày lại vào trong được?
Loại chuyện này không thể chỉ giải quyết qua loa.
Lục Châu nghe vậy bèn chắp tay đi xuống bậc thang, bước ra ngoài đại điện Ma Thiên Các.
Bên ngoài đại điện, lão ăn mày nằm trên nền đất lười biếng ngắm nhìn mây trời, thỉnh thoảng lại lầm bầm: “Rượu… lão hủ muốn uống rượu…”
“Chính là hắn!” Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào lão ăn mày.
Lục Châu đến cách hắn không xa rồi dừng bước.
Ánh mắt nhìn về phía lão giả.
Tính danh: Phan Ly Thiên.
Chủng tộc: Nhân tộc.
Tu vi: đã bị huỷ.
Lục Châu không nói gì nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Khi Vân Tam đến Tịnh Minh Đạo, đúng lúc chứng kiến U Minh Giáo đang tấn công.
Môn chủ Mạc Khí và cao thủ Du Hồng Y đều bị thương nặng. Không bao lâu nữa sợ là trên thế giới này sẽ không còn tông phái Tịnh Minh Đạo.
Lục Châu vẫn luôn rất hiếu kỳ, Phan Ly Thiên đã đi đâu…
Cao thủ thần bí nhất của Tịnh Minh Đạo là cường giả cùng thời với Phạm Tu Văn, không ngờ lại biến mất không còn tung tích chỉ trong một đêm.
Vậy mà bây giờ kẻ đó lại xuất hiện ở Ma Thiên Các.
Lão ăn mày chờ đã lâu, bèn lên tiếng thúc giục: “Mau, mau, lão hủ đợi rượu quá lâu rồi…”
“Lão già, có tin bây giờ ta ném lão ra ngoài không hả?” Tiểu Diên Nhi vung vẩy Phạm Thiên Lăng trong tay.
“Tiểu nha đầu đừng hung ác như thế… không tốt không tốt…”
Hai tiếng không tốt của hắn khiến Tiểu Diên Nhi tức giận nghiến răng nghiến lợi. Nàng vừa định động thủ thì Lục Châu đã giơ tay lên ngăn lại.
“Mang rượu tới.”
“A?”
Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.
Sao sư phụ lại đối xử tốt với một lão ăn mày như vậy?
“Đồ nhi đi ngay…”
Chiêu Nguyệt khẽ khom người rồi lao vụt đến Bắc Các.
Chốc lát sau, nàng dẫn theo hai nữ tu khệ nệ bưng về hai vò rượu.
“Rượu, rượu, rượu…”
Mũi Phan Ly Thiên linh mẫn như mũi chó, hai nữ tu vừa lại gần hắn đã ngửi thấy mùi rượu thơm.
Chiêu Nguyệt đặt hai vò rượu xuống bên cạnh Phan Ly Thiên rồi cung kính lui ra sau lưng Lục Châu.
Tinh thần Phan Ly Thiên bỗng chốc trở nên tỉnh táo, ngồi thẳng người dậy…
Hắn híp mắt ngẩng đầu nhìn lên, cười hắc hắc: “Ngươi… ngươi chính là chủ nhân Ma Thiên Các?”
Lục Châu không đáp mà tiện tay chỉ về phía hai vò rượu nằm dưới đất: “Đây là rượu của Ma Thiên Các, đã được ủ trăm năm.”
Hai mắt Phan Ly Thiên toả sáng.
Hắn nâng vò rượu đưa lên mũi hít hà, miệng không ngừng tán dương: “Rượu ngon! Đúng thật là rượu ngon!”
“Muốn uống không?”
“Muốn, muốn… Lão hủ rất muốn uống!”
“Thế thì tốt.”
Lục Châu đến gần Phan Ly Thiên hơn. “Nếu ngươi đã biết nơi này là Ma Thiên Các, tại sao còn dám xông vào đây?”
Phan Ly Thiên mở vò rượu ra uống mấy ngụm lớn, trên mặt lộ vẻ thoả mãn, lúc này mới nói: “Biết thì biết… nhưng mệnh của lão hủ đã nát thế này, chẳng còn gì để mất nữa…”
Mệnh nát?
Lục Châu không thèm vạch trần hắn mà hứng chí nói tiếp: “Ngươi không còn tu vi, sao có thể vào được bình chướng?”
“Lão hủ đâu có biết… lão hủ chỉ là một tên ăn mày, nào biết cái gì gọi là bình chướng…” Phan Ly Thiên giả ngu.
Lục Châu thở dài lắc đầu nói: “Đường đường là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay… bản toạ chẳng biết có nên vui không nữa.”
Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đều giật mình kinh hãi.
Lão ăn mày già yếu bẩn thỉu, toàn thân không có khí tức tu hành, bước đi thì xiêu vẹo, tinh thần thì ủ rũ này… lại là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo?
Phan Ly Thiên vẻ mặt không đổi, bình thản nói: “Lão hủ chẳng hiểu ngươi đang nói gì… Lão hủ chỉ muốn uống rượu ngon rồi ngủ một giấc.”
“Thật sự không muốn thừa nhận?” Đôi mắt thâm thuý của Lục Châu khiến Phan Ly Thiên không rét mà run.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Phan Ly Thiên ngoài mặt có vẻ bình thản không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng đang cảm thấy kinh hãi.
Trầm mặc một lúc lâu.
Cuối cùng hắn lắc đầu nói: “Lão hủ chỉ là một tên ăn mày, chẳng hiểu ngươi đang nói gì…”
Thấy thế, Tiểu Diên Nhi lập tức huơ huơ nắm tay nhỏ: “Sư phụ, hắn không chịu thừa nhận thì để đồ nhi đánh hắn!”
Lục Châu cũng không cho rằng Phan Ly Thiên sẽ ngay lập tức thừa nhận thân phận của mình.
Dù sao chẳng ai biết được những năm gần đây Phan Ly Thiên đã trải qua những chuyện gì.
Với thân phận và địa vị của hắn sao lại có ngày chật vật như vậy? Áo quần rách rưới, toàn thân chật vật không chịu nổi, bụng cũng không được ăn no.
Nếu hắn chỉ là nguỵ trang để lẻn vào Ma Thiên Các thì một thân tu vi bị huỷ này phải giải thích như thế nào?
Không còn tu vi lại dám đến Ma Thiên Các, vậy chẳng khác nào đi chịu chết.
Lục Châu nói:
“Ngươi có thừa nhận hay không cũng không quan trọng. Bản toạ chỉ có thể nói cho ngươi biết một chuyện… Hiện nay Tịnh Minh Đạo đang gặp nguy cơ tứ phía, không bao lâu nữa sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
Ngữ khí của hắn không nhanh không chậm, thậm chí còn có vẻ lạnh lùng thản nhiên.
Nhưng lại rất phù hợp với phong cách của đại ma đầu Ma Thiên Các đệ nhất thiên hạ.
Cho dù toàn bộ thiên hạ đều thành vong hồn thì cũng có liên quan gì đến Ma Thiên Các đâu?
Phan Ly Thiên mở mắt… hai hàng chân mày nhíu chặt.
Thật lâu sau hắn mới mở miệng: “Lão hủ chỉ muốn uống rượu, Tịnh Minh Đạo có biến mất hay không cũng chẳng liên quan gì đến lão hủ.”
Hắn nhấc vò rượu trước mặt lên, uống ừng ực ừng ực từng ngụm lớn.
Rượu thấm ướt lồng ngực hắn khiến hắn trông càng thêm chật vật.
“Rượu ngon!”
Phan Ly Thiên uống đến sảng khoái, chẳng buồn để tâm đến chuyện của Tịnh Minh Đạo nữa.
Lục Châu tiếp tục nói: “Mạc Khí và Du Hồng Y đều bị trọng thương, Tịnh Minh Đạo bây giờ cực kỳ hỗn loạn… Ngươi thật sự không quan tâm chút nào?”
“Không quan tâm.”
Lần này hắn đáp rất quả quyết.
Sau đó lại tiếp tục uống rượu.
Ngay cả đồng môn cũng không thèm quan tâm đến… điều này không giống với Phan Ly Thiên trước đây.
Điều khiến Lục Châu cảm thấy kỳ quái là…
Rõ ràng Phan Ly Thiên biết đến Ma Thiên Các sẽ bị nhìn thấu thân phận nhưng vẫn tự mình đến đây, rốt cuộc hắn có mục đích gì?
Rõ ràng, Phan Ly Thiên không sợ chết.
Đúng như lời hắn nói, hiện tại Phan Ly Thiên chính là một kẻ mệnh nát.
“Trông chừng hắn.” Lục Châu hạ lệnh.
Phan Ly Thiên lại khôi phục bộ dáng lúc trước, trên mặt nở nụ cười lười biếng. “Tạ ơn… rượu thật ngon…”
Lục Châu quay về Ma Thiên Các.
Tiểu Diên Nhi không hiểu được bèn đuổi theo.
“Sư phụ… lão ăn mày kia thật sự là Phan Ly Thiên sao?!” Tiểu Diên Nhi hỏi.
Lục Châu gật đầu nói: “Hắn đã nói không phải, vậy thì cứ xem như không phải…”
Nói rồi Lục Châu chắp tay sau lưng đi về phía mật thất, để lại Tiểu Diên Nhi đứng ngơ ngác chẳng hiểu gì.
“Ách… rốt cuộc là… phải hay không?”
Nhìn theo bóng lưng sư phụ, Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu thầm thì: “Mình thật sự đần như lời sư huynh nói sao?”
Trong mật thất.
Lục Châu ngồi xếp bằng, lấy ra Bích Lạc tàn phiến đặt trước mặt.
Nói cho chính xác là năm mảnh Bích Lạc tàn phiến và một cây Bích Lạc Cung.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ Hệ thống, hắn phải luyện hoá lại Bích Lạc Cung, phân tách nó thành Bích Lạc tàn phiến…
Hiện tại hắn còn hai tấm Luyện Hoá Phù.
Lục Châu mở thông tin đạo cụ ra đọc kỹ ghi chú về Luyện Hoá Phù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận