Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2078: Bàn điều kiện

Lục Châu gật đầu nói: “Vậy thì tốt. Nếu Đoan Mộc Sinh làm điện thủ có chỗ nào không tốt, ngươi cứ nói với lão phu.”
“Vâng vâng.” Huyền Dặc đế quân cười tươi như hoa.
Xích Đế mà ở chỗ này không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Việc này không thể chậm trễ, lão phu lên đường đây.” Lục Châu xoay người rời đi.
Bạch Đế chợt nhớ tới mình cũng có hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, lại đều là đồ đệ của đối phương, bèn lên tiếng: “Chờ một chút.”
“Có việc gì?”
“Bản đế có thể nói cho ngươi biết vị trí của Chấp Minh.”
Huyền Dặc cạn lời.
Lục Châu hỏi: “Hắn ở đâu?”
“Nhưng trước đó bản đế muốn thỉnh giáo ngươi một việc.” Bạch Đế nói.
“Nói đi.”
“Bản đế rất tò mò, trước kia các hạ đã dùng thủ đoạn gì để lấy được mười viên hạt giống Thái Hư?”
Trong lòng Huyền Dặc đế quân khẽ động. Đối với việc này tất cả mọi người đều rất tò mò, nhưng hỏi thẳng mặt người ta thì có hơi thiếu lễ phép. Có khi đó lại là thủ đoạn không thể cho người khác biết cũng không chừng.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Ẩn thân thuật.”
“Ẩn thân thuật?” Bạch Đế càng thêm nghi hoặc. Loại ẩn thân thuật nào lại có thể trốn được cảm ứng của vô số cường giả Thái Hư, trong thời gian ngắn di chuyển liên tục khắp mười Thiên Khải Chi Trụ?
Lục Châu thong dong cất bước, thân ảnh đột nhiên biến mất.
“Hả?”
“Người đâu?”
Huyền Dặc đế quân và Bạch Đế đều cả kinh. Đây là một loại hư không tiêu thất, không cách nào cảm ứng ra được phương hướng di chuyển của đối phương.
Ngay sau đó, Lục Châu xuất hiện ở sau lưng hai người. “Ở đây.”
Hai người kinh hãi xoay người lại, hoàn toàn không cảm ứng được Lục Châu. Nếu là đang chiến đấu, địch nhân xuất hiện sau lưng giáng cho ngươi một đòn thì đáng sợ cỡ nào?
Bạch Đế lại hỏi: “Nhưng lúc đó các hạ đâu có tu vi bậc này?”
Lục Châu khẽ hừ một tiếng: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là Đại Đế mới tấn thăng, là một tiểu đế hoàng tu hành. Đại đạo tu hành huyền ảo vô biên, thứ ngươi không biết nhiều như sao trên trời, chẳng lẽ lão phu phải dạy cho ngươi tất cả thủ đoạn của mình ngươi mới tin tưởng sao?”
Bạch Đế cạn lời.
Lời này nghe thật chói tai nhưng lại là sự thật.
Trong Thái Hư cũng không có mấy người dám dùng thái độ này nói chuyện với Bạch Đế, lời Lục Châu khiến hắn không còn lời nào để nói.
Lục Châu nói: “Thập đại Thiên Khải Chi Trụ đều có thông đạo lão phu lưu lại, đi một vòng khắp mười trụ thì có gì khó?”
Huyền Dặc đế quân cảm thấy lời này rất hợp lý, bèn tán thưởng: “Thì ra là thế, nếu Lục các chủ không nói thì e là trên đời này không ai có thể giải đáp được vấn đề bí ẩn này. Thật không ngờ mười viên hạt giống Thái Hư lại mất như thế…”
“Mất?” Lục Châu cau mày lại.
Huyền Dặc đế quân lập tức sửa lời: “Là thu hoạch, thu hoạch…”
Đại địa sản sinh ra vạn vật, từ trước đến nay đều là vật vô chủ, dựa vào cái gì Thái Hư có quyền tuyên bố hạt giống là của bọn hắn?
Bạch Đế cũng tán thành lời này. “Được, bản đế sẽ dẫn ngươi đi gặp Chấp Minh, nhưng trước khi đi bản đế hy vọng ngươi đồng ý ba việc.”
Huyền Dặc đế quân nói: “Bạch Đế bệ hạ, yêu cầu của ngươi có phải quá nhiều rồi không?”
Không phải chỉ đến gặp Chấp Minh thôi sao, làm gì phiền thế?
“Bất đắc dĩ thôi, mong thứ lỗi.”
“Nói đi.” Lục Châu ra hiệu cho hắn nói điều kiện.
“Thứ nhất, việc này cần phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể tiết lộ cho người khác.”
Lục Châu gật đầu: “Được.”
Bạch Đế nói tiếp: “Thứ hai, tuyệt đối không thể làm tổn thương Chấp Minh.”
Lục Châu thầm nghĩ, lấy một giọt tinh huyết đâu tính là tổn thương nhỉ? Người hiện đại còn đi hiến máu hàng quý kia kìa.
“Lão phu đồng ý với ngươi.”
“Thứ ba, chỉ có bản đế được đi cùng các hạ, những người khác không được.”
Huyền Dặc đế quân nói: “Bạch Đế bệ hạ, làm thế có phải quá mức rồi không?”
Bạch Đế kiên trì nói: “Bản đế làm thế đều có lý do chính đáng.”
Lục Châu gật đầu: “Lão phu đồng ý.
“Được, vậy chúng ta lên đường thôi.” Bạch Đế nói.
“Trên đời này người dám bàn điều kiện với lão phu không được mấy ai, Bạch Đế ngươi cũng tính là một.” Nói xong Lục Châu xoay người rời khỏi đại điện.
Bạch Đế giật mình. Cẩn thận ngẫm lại thì đúng là vậy thật, Bạch Đế không khỏi vì hành vi vừa rồi của mình mà hết hồn, nghĩ lại vẫn thấy có hơi sợ.
Lục Châu kỳ thật không quá để ý tới mấy điều kiện này, mục đích trước mắt là lấy được tinh huyết của Chấp Minh, những chuyện râu ria khác không cần phải để ý tới.
Bạch Đế dẫn Lục Châu đi tới phù văn thông đạo, lát sau đã xuất hiện trên mặt biển Vô Tận Hải.
Biển cả mênh mông vô bờ, sóng lớn mãnh liệt. Bạch Đế chỉ về phía trước nói: “Nơi này có rất nhiều hải thú, chúng ta không nên xung đột với chúng làm gì.”
Lục Châu gật đầu: “Mục đích của lão phu cũng không phải là bọn chúng.”
“Tu hành giả Thái Hư rất ít khi đến Vô Tận Hải, ngược lại tu hành giả cửu liên lại thường xuyên đánh giết hải thú để thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm của chúng. Nhân loại và hung thú vẫn luôn tàn sát lẫn nhau, từ xưa đến nay đều không thay đổi.” Bạch Đế nói.
“Chúa tể hung thú đã rất lâu rồi không lộ diện.” Lục Châu khẽ than một tiếng.
“Côn Bằng?” Bạch Đế nghi hoặc hỏi.
“Côn Bằng tuy cường đại nhưng không phải chúa tể hung thú.”
Bạch Đế nổi lòng hiếu kỳ, chắp tay hỏi Lục Châu: “Vậy đó là ai?”
Lục Châu thản nhiên nhìn mặt biển mênh mông vô hạn, lắc đầu nói: “Việc này không quan trọng.”
Nói xong hắn hóa thành một đạo lưu tinh bay tới chân trời. Bạch Đế đành phải thở dài bay theo. Hai người bay tới một bãi đá ngầm.
Bạch Đế nói: “Đây là phù văn thông đạo dẫn tới hòn đảo thất lạc.”
Lục Châu gật đầu, bỗng nghi hoặc hỏi: “Trước kia vì sao ngươi muốn rời khỏi Thái Hư?”
Câu hỏi này khiến Bạch Đế nhớ lại mấy chuyện không quá tốt đẹp, bèn xấu hổ nói: “Một chữ thôi yếu.”
Bạch Đế tấn thăng Đại Đế trong Vô Tận Hải. Sở dĩ hắn có thể trở thành một trong Tứ Đế là vì mị lực nhân cách. Hắn làm việc quang minh lỗi lạc, không gây chuyện thị phi, quan hệ với ba vị Đại Đế còn lại cũng rất tốt, thậm chí ngay cả Minh Tâm Đại Đế cũng không coi hắn là địch nhân.
Khi ba vị Đại Đế rời khỏi Thái Hư, Minh Tâm từng muốn giữ Bạch Đế lại nhưng bị hắn cự tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận