Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 706

Lục Châu nhìn xuống tình cảnh bên dưới. Đám dị tộc có pháp thân Lang Vương và Báo Vương đều kết thành đội nhóm cùng công kích tu hành giả Đại Viêm. Trong số đó không có đại tu hành giả, đa số đều là Thần Đình cảnh hoặc Phạn Hải cảnh, không đáng để Lục Châu phải ra tay.
Lam quang vẫn chiếu rọi xuyên qua các công trình kiến trúc. Đám dị tộc muốn ẩn núp phía sau các toà lầu các để tránh đi nhưng vẫn bị Thái Hư Kính chiếu rọi ra pháp thân cỡ nhỏ.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn Thái Hư Kính, miệng lẩm bẩm: “Quả nhiên là thế.”
Lục Châu lại quan sát tình hình chiến đấu của đám đồ đệ.
Chư Hồng Cộng tuy hơi khờ hơi ngốc nhưng tu vi đã sắp là tam diệp, lại còn chơi trò ẩn nấp đánh lén gian tế dị tộc mới Thần Đình cảnh, Lục Châu nhìn mà bất đắc dĩ hết sức.
Ầm!
Chư Hồng Cộng dùng một quyền đánh ngã một người, cười ha hả nói: “Tiểu tử, còn dám chơi trò trốn tìm với gia gia ngươi, ngươi còn non và xanh lắm. Pháp thân của ngươi có khí tức quá nặng!”
Giết xong một người, hắn lại đảo mắt tìm đối tượng kế tiếp. Thấy được một pháp thân Lang Vương nữ tính đang lẩn trốn, Chư Hồng Cộng cười hắc hắc chạy tới.
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên có một pháp thân bát diệp lướt qua, khí thế hùng hồn, chỉ trong giây lát pháp thân tiêu tán, Diệp Thiên Tâm xuất hiện đánh ra một chưởng. Pháp thân Lang Vương nữ tính kia hương tiêu ngọc vẫn.
Chư Hồng Cộng lại ngẩng đầu lên, nào còn thấy thân ảnh Diệp Thiên Tâm đâu.
“Lục sư tỷ, đừng cướp đầu người của đệ chứ!” Chư Hồng Cộng oán trách nói.
Diệp Thiên Tâm đáp: “Bát sư đệ, tốc độ đệ chậm còn dám trách ta?”
“Không dám, không dám…”
Chư Hồng Cộng xoay người, tiếp tục tìm mục tiêu mới. Hắn nhếch môi cười một tiếng, hai quyền sáo đập vào nhau kêu bôm bốp.
Lúc này, một tu hành giả phía sau chạy tới hô lên: “Bát… bát tiên sinh?”
“Ngươi gọi ta?”
“Có.. có dị tộc! Cứu, cứu, cứu ta…”
“Yên tâm, có ta ở đây, ta bảo kê ngươi!” Chư Hồng Cộng huơ huơ nắm đấm.
“Ở bên kia, nhất diệp, là dị tộc Lang Vương nhất diệp! Mau mau mau…” Tu hành giả chỉ tay về một phía rồi xoay người lại, mặt đầy vẻ ngơ ngác. “Bát… bát tiên sinh, đâu.. đâu mất tiêu rồi?”
Lục Châu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hải Loa đang đứng trên đỉnh Hoàng thành.
Hồng liên?!
Dưới lam quang của Thái Hư Kính, pháp thân hồng liên của Hải Loa toả quang mang rực rỡ! Mà pháp thân kia đã là Thập Phương Càn Khôn sung mãn nhất!
Lục Châu hạ thấp độ cao bay về phía đỉnh Hoàng thành, đến bên cạnh Hải Loa với tốc độ nhanh nhất. “Đưa tay cho vi sư.”
“Vâng.”
Hải Loa ngẩng đầu lên nhìn sư phụ, rụt rè nói: “Sư phụ, vì sao pháp thân của mọi người đều là màu vàng kim mà của ta thì lại là màu đỏ?”
Lục Châu nhìn nàng đầy phức tạp, không biết nên đáp lời như thế nào.
Theo suy đoán trước đó… có lẽ Hải Loa đang thức tỉnh.
“Tạm thời đừng hỏi nhiều, khi chưa có đủ thực lực bảo vệ mình thì không được tuỳ ý gọi ra pháp thân.” Lục Châu dặn dò.
“Vâng.”
“Vi sư giúp ngươi giấu nó đi.”
Lục Châu đặt tay lên tay Hải Loa, bàn tay khẽ nắm lại, lam quang xuất hiện. Dưới lực lượng phi phàm của Thiên thư, hồng liên từ từ bị che khuất.
Lục Châu hài lòng gật đầu, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh nghi vấn.
Tu hành giả trên khắp thế gian đều thông qua việc tu hành để điều động nguyên khí, tạo thành lực lượng đặc thù. Mà lực lượng phi phàm của Lục Châu rõ ràng là mạnh hơn lực lượng nguyên khí.
Sau khi Lục Châu ẩn đi pháp thân hồng liên của Hải Loa, từ phía bậc thang dẫn lên đỉnh Hoàng thành chợt vang lên một đạo âm thanh trầm thấp, mang theo vẻ cả kinh nghi hoặc:
“Thì ra ngươi chỉ là ngũ diệp…”
Lục Châu và Hải Loa đều quay đầu nhìn lại.
Một tu hành giả mặc hắc y với gương mặt che kín đang chậm rãi đi tới, trong mắt ngàn ngập vẻ kinh ngạc và không thể lý giải.
Hải Loa quay đầu nhìn về phía pháp thân cỡ nhỏ sau lưng sư phụ. “Sư phụ, ngài thật sự là ngũ diệp sao?”
Lục Châu lúc này mới nhớ ra, đành bất đắc dĩ thở dài. Vẫn là do hắn đã chủ quan, bại lộ bản thân dưới Thái Hư Kính.
Sau lưng hắc y nhân đối diện là một toà pháp thân kim liên lục diệp, tu hành giả Đại Viêm.
Một tu hành giả Đại Viêm lại xuất hiện trên đỉnh Hoàng thành khiến Lục Châu hơi bất ngờ. Tuy rằng hắn mặc hắc y, lại che chắn cẩn thận để giấu đi thân phận nhưng dưới Chân Thực Chi Nhãn của Lục Châu, không gì có thể che giấu được.
Danh tính: Ngụy Trác Nhiên.
Thân phận: Nhân tộc Đại Viêm.
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh.
Dưới ánh sáng của Thái Hư Kính, pháp thân lục diệp của Ngụy Trác Nhiên có vẻ rất chói mắt. Xem ra trong khoảng thời gian qua hắn đã rất cố gắng đề thăng tu vi lên cảnh giới lục diệp.
Một Ngụy Trác Nhiên nhát gan câu nệ trước kia, trải qua thời gian dài hun đúc, trên thân lúc này đã có khí tức của người đứng ở vị trí cao.
Hải Loa lui về phía sau. Lục Châu đứng chắn trước người nàng. “Đừng sợ.”
Ánh mắt Ngụy Trác Nhiên nhìn Lục Châu với vẻ phức tạp, đồng thời dò xét thật kỹ càng. “Tuy ta không biết ngươi dùng phương pháp gì để lừa gạt mọi người, nhưng dưới Thái Hư Kính thì ngươi rốt cuộc cũng để lộ chân tướng.”
“Chân tướng?” Lục Châu lạnh nhạt nói, “Ngươi cho rằng chân tướng là cái gì?”
Ngụy Trác Nhiên liếc mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, từng tên gian tế dị tộc đang bị xử tử ngay tại chỗ. Nhưng đám gian tế này cũng không liên quan gì đến hắn.
Hắn mỉm cười nói: “Thanh giả tự thanh, bồ câu không thể giả làm chim tước. Bồ Đề Đạt Ma từng nói, dù có thế nào đi nữa thì chân tướng cũng chỉ có một.”
“Nói không sai.” Lục Châu vuốt râu nói. “Thế nhưng ngươi làm sao xác định thứ mình nhìn thấy chính là chân tướng?”
Ngụy Trác Nhiên chỉ tay vào đầu mình, vào hai mắt và vào thiên không rồi nói:
“Có người thông minh, có người ngu dốt, có người trời sinh đã có mệnh làm nô lệ, chẳng hạn như bọn hắn…”
Hắn chỉ tay về phía dân chúng trong thành và đám tu hành giả đang ra sức chém giết dị tộc.
“Cũng có những người trời sinh thích lừa gạt, bọn hắn giả vờ như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình, thiên hạ đều quy phục mình, nói hươu nói vượn để lừa gạt những kẻ không rõ chân tướng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận