Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 171: Tấm lòng chân thành của đồ nhi có nhật nguyệt chứng giám

Chư Hồng Cộng nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn ba chữ to treo trên cổng đại điện: Ma Thiên Các.
Đây là Ma Thiên Các người người kiêng kỵ, người người sợ hãi, người người mơ ước!
Hắn đã không còn nhớ rõ mình mơ thấy nơi này bao nhiêu lần…
Nay lại quay về Ma Thiên Các một lần nữa, trong lòng hắn pha trộn đủ loại cảm xúc.
Bước vào trong đại điện.
Tốc độ Chư Hồng Cộng lập tức nhanh hơn nhiều.
Hắn biết sư phụ hắn ghét nhất là người lề mà lề mề.
Minh Thế Nhân đi sát phía sau.
Bước qua hai cây cột to đến giữa đại điện, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Một lão giả trông rất có tinh thần, thậm chí không hề có nét già nua như trong ký ức của hắn đang ngồi chỉnh tề trên đại điện.
Hai mắt người thâm thuý rất có thần.
Phịch!
Chư Hồng Cộng bị ánh nhìn này doạ đến mức quỳ xuống tại chỗ.
Hai tay hắn nâng lên, trán chạm đất, miệng nói to: “Đồ nhi tham kiến sư phụ! Sư phụ vạn thọ vô cương!”
Không biết vì cái gì, mí mắt Minh Thế Nhân chợt nháy một cái… hình như hắn gặp được đối thủ rồi.
Lục Châu vuốt râu nói: “Nghiệt đồ.”
“Sư phụ… xin người nghe con giải thích, con không có phản bội sư môn! Con rời khỏi Ma Thiên Các chỉ là chuyện bất đắc dĩ! Mong sư phụ thứ tội!” Chư Hồng Cộng đến thở mạnh cũng không dám.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi… cùng với Chiêu Nguyệt vừa mới đến đều nhìn hắn chằm chằm.
Lục Châu hỏi lại: “Bất đắc dĩ?”
“Đồ nhi bị thất sư huynh mê hoặc mà!”
“Tại sao chỉ có một mình ngươi bị mê hoặc?”
Lời này rõ ràng cũng là đang nói với các đồ đệ khác trong đại điện.
Khi hắn vừa mới xuyên không tới, kẻ phản bội đâu chỉ có một mình Chư Hồng Cộng? Ngoại trừ Tiểu Diên Nhi ra, tất cả những đồ đệ khác đều dao động.
Nghe sư phụ nói thế, các đồ đệ, nhất là Minh Thế Nhân, trên mặt đều có vẻ sượng sùng liếc mắt nhìn Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng cao giọng nói: “Tấm lòng chân thành của đồ nhi có nhật nguyệt chứng giám! Mong sư phụ minh xét!”
Lục Châu chắp tay sau lưng đứng lên, bước xuống bậc thềm.
Đi đến trước mặt Chư Hồng Cộng.
Toàn thân Chư Hồng Cộng run rẩy không ngừng.
Hắn cúi thấp đầu, không dám nhìn mặt Lục Châu.
“Lão bát… có phải ngươi muốn bản toạ chết sớm một chút không?”
Chư Hồng Cộng nghe vậy lại càng thêm run rẩy, vội vàng dập đầu nói: “Đồ nhi không dám!”
Lục Châu lắc đầu.
Không biết lúc trước Cơ Thiên Đạo nghĩ gì mà thu nhiều đồ đệ như vậy, lại chỉ có tên lão bát này là nhát như chuột!
“Mấy năm gần đây, ngươi được lão thất trợ giúp nên cũng có chút danh tiếng… Những chuyện ác ngươi làm dù lớn dù nhỏ, toàn bộ tiếng xấu đều đổ lên đầu Ma Thiên Các.” Lục Châu thản nhiên nói.
Sự thật đúng là như thế.
Những việc do cửu đại đệ tử gây ra, cả tu hành giới đều chĩa mũi dùi về phía Ma Thiên Các.
Tiếng xấu của Ma Thiên Các từ đó mà thành.
Vị trí đệ nhất trên Hắc Bảng của Cơ Thiên Đạo cũng do việc này gây nên.
“Đồ nhi biết sai!”
Chư Hồng Cộng ngoan ngoãn nhận tội.
[Ting ! dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 100 điểm công đức.].
“Những năm gần đây, lão thất đang mưu tính chuyện gì?” Lục Châu hỏi.
Tư Vô Nhai lên làm Giáo chủ Ám Võng, quấy đến trời long đất lở là có mục đích gì?
Lão bát và Tư Vô Nhai thân cận như vậy, có lẽ sẽ biết chút gì đó.
“Cho tới giờ thất sư huynh đều không hề nói với con những chuyện này, con thật sự không biết… Huynh ấy có vẻ khá thân thiết với đại sư huynh và nhị sư huynh, thường xuyên cùng bọn họ thảo luận về thế cục thiên hạ, con nghe cứ thấy mơ hồ như lạc vào sương mù.” Chư Hồng Cộng kể lại.
“Ngày đó tại sao ngươi lại xuất hiện ở Thanh Ngọc đàn?” Lục Châu lại hỏi.
“Thất sư huynh nói, Ma Sát Tông muốn liên hợp với Chính Nhất Đạo, định nhân cơ hội này cô lập Ám Võng và U Minh Giáo. Thất sư huynh không thể để bọn họ toại nguyện.”
Lục Châu nhìn lão bát không chớp mắt. Hắn hiểu rất rõ từng tên đồ đệ.
Tu vi Chư Hồng Cộng cũng không lọt qua mắt hắn, là Thần Đình cảnh đỉnh phong.
Đương nhiên đây là do công pháp của hắn chưa được đầy đủ.
Điều khác với các đồ đệ khác là, Lục Châu nhớ rõ công pháp tu luyện của Chư Hồng Cộng tên là Cửu Kiếp Lôi Cương, nhưng lại thiếu đi nhị kiếp cuối cùng, cũng là nhị kiếp quan trọng nhất. Điều này nói rõ lão bát không có khả năng bước vào Nguyên Thần cảnh.
Thường chê lão bát tu vi thấp, nhưng không ai chú ý công pháp của hắn thiếu hụt trầm trọng đến vậy.
Như vậy có thể thấy được, thiên phú của cửu đại đệ tử Ma Thiên Các đều là ngàn người chọn một.
Hơn nữa, điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ là…
Lão bát lại có 5% độ trung thành.
Điều này hoàn toàn khác với Diệp Thiên Tâm. Diệp Thiên Tâm sau khi phản bội sư môn mới sinh ra hận ý, đến nay hận ý đã tiêu tan nhưng vẫn chưa được xem là đệ tử Ma Thiên Các.
Nhưng lão bát lại vẫn luôn có 5% độ trung thành.
Điều này nghĩa là…
Từ đầu tới cuối lão bát đều có quan tâm đến Ma Thiên Các.
“Nếu đã biết sai… Trước tiên phạt ngươi vào động diện bích hối lỗi.” Lục Châu phất tay.
Chư Hồng Cộng giật mình, chợt nhớ lại trên đường đi tứ sư huynh đã dạy hắn vài chiêu thức… Hắn không dám khinh thường, lại dập đầu rồi nói: “Sư phụ! Đồ nhi tự biết mình gây nghiệp chướng nặng nề, cầu sư phụ phạt nặng!”
Mọi người nghe được đều ngơ ngác.
Lại còn có người chê hình phạt quá nhẹ.
Động diện bích hối lỗi không dễ chịu chút nào… bên trong động cực kỳ lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Cho dù có tu vi trong người cũng phải không ngừng vận chuyển nguyên khí mới chống cự được hàn khí xâm nhập.
Việc vận chuyển nguyên khí liên tục trong một thời gian dài chính là một kiểu tra tấn.
Ngoại trừ Diệp Thiên Tâm, Lục Châu cũng chưa từng phạt nặng đám đồ đệ.
“Sư phụ, lão bát phạm phải sai lầm lớn, lý ra nên phạt nặng.”
“Đúng, nên phạt nặng.”
“Bát sư huynh da dày thịt béo, vào động diện bích hối lỗi quá có lợi cho huynh ấy rồi! Sư phụ… hay là đánh gãy chân đi, để huynh ấy không còn dám chạy loạn.” Tiểu Diên Nhi đề nghị.
Choáng…
Chư Hồng Cộng vừa mếu máo vừa nghẹn ngào.
Mọi người đều bảo tiểu sư muội thiên chân vô tà, tâm tư đơn thuần… mà sao hắn lại cảm thấy hoàn toàn không phải như vậy?
Lục Châu vuốt râu nói:
“Phạt đánh năm mươi trượng, sửa chữa Kim Đình Sơn, sau đó phong bế tu vi vào động diện bích hối lỗi ba năm!”
“A?”
Chư Hồng Cộng đột nhiên cảm thấy hơi hối hận!
Hai việc trước đó da dày như hắn còn chịu được, nhưng phong bế tu vi vào động hối lỗi ba năm thì…
Chỉ e hắn sẽ bị đóng băng thành cây nước đá mất!
“Sao hả, ngươi không phục?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Đồ nhi lãnh phạt!” Chư Hồng Cộng vội vàng cúi người xuống lui ra.
“Dẫn nó xuống đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Minh Thế Nhân đến bên cạnh Chư Hồng Cộng, khẽ vỗ vai hắn rồi nói: “Đi thôi.”
Chư Hồng Cộng không nhúc nhích nổi.
“Đồ ngốc! Có thế mà đã bị doạ đến đi không nổi rồi?”
Minh Thế Nhân đánh ra một chưởng, cỗ cương khí bao vây lấy Chư Hồng Cộng nâng người hắn lên, bay ra ngoài đại điện Ma Thiên Các.
Thẳng tới hậu sơn.
Lúc này Chư Hồng Cộng mới thở phào một hơi. “Sư phụ không đánh ta? Sư phụ vậy mà lại không đánh ta? Sư huynh… ta có phải đang nằm mơ hay không? Mau nhéo ta một cái…”
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái.
“Đệ sợ bị đánh đến vậy hả?”
“Đương nhiên sợ… tính tình của sư phụ… Không đúng, hình như tính tình sư phụ bây giờ hoàn toàn khác so với trước kia rồi.”
“Coi như đệ gặp may. Ta đã sớm nói, cứ dựa theo sáo lộ cầu xin tha thứ mà ta dạy đệ là sư phụ sẽ không phạt nặng đâu.” Minh Thế Nhân có chút cảm giác thành công. “Sai lầm của đệ đáng lẽ ra đâu chỉ có bị phong bế tu vi nhốt vào động diện bích hối lỗi chứ?”
“Tứ sư huynh nói phải lắm. Đa tạ tứ sư huynh giúp ta không bị phạt nặng. Ân tình của tứ sư huynh lão bát khắc trong tâm khảm!” Chư Hồng Cộng nói.
Ngay lúc hai người đang thảo luận về thành quả nhận tội.
Phan Trọng tay cầm Lục Dương Công từ từ đi tới. Khi nhìn thấy Chư Hồng Cộng, hắn không có chút thiện cảm hỏi: “Tứ tiên sinh, có người mới đến à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận