Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1363

Tướng thủ thành cười nói: “Ngài là đại quan đến từ kinh đô do bệ hạ bổ nhiệm, lại là đại năng tu hành giả, chúng ta sao dám bao biện làm thay? Lão bách tính Giang Đông đạo còn phải nhờ ngài thủ hộ đó.”
Chư Hồng Cộng xua xua tay:
“Đừng câu nệ như vậy, ta không hiểu chuyện trong cung đâu. Việc chỉ huy là sở trường của các ngươi, chống cự lại hung thú là công sức của tất cả mọi người, không phải của mình ta!”
Tướng thủ thành phục tùng nói: “Không ngờ lòng dạ bát tiên sinh lại rộng lớn như vậy, là chúng ta lòng dạ tiểu nhân.”
“Chuyện nhỏ.”
Thấy Chư Hồng Cộng dễ nói chuyện, một tu hành giả đứng phía sau đánh bạo hỏi:
“Người trong cung nói tu hành giả Ma Thiên Các dũng mãnh thiện chiến, bát tiên sinh có thể cho chúng ta được mở rộng tầm mắt không?”
“Mở rộng tầm mắt? Được, lão tử sẽ cho các huynh đệ xem pháp thân một phen!”
Nói xong Chư Hồng Cộng đứng lên, giang hai tay ra.
Ông !
Một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh đột ngột xuất hiện, cao vút vào trong mây.
Chư Hồng Cộng lộ vẻ hài lòng hỏi: “Các huynh đệ, đây chính là thực lực của ta, có sợ hay không?”
Hắn lim dim mắt, hưởng thụ sự “kinh ngạc”, “thưởng thức”, “nghi hoặc” và “khinh thường” của đám người.
Chư Hồng Cộng thấy đã đủ bèn thu hồi pháp thân. Sau khi pháp thân tiêu tán, đám người đưa mắt nhìn nhau, khẽ nhíu mày bàn tán.
“Ngươi có thấy rõ không?”
Người kia lắc đầu.
“Là Bách Kiếp Động Minh sao?”
Người kia gật đầu.
“Nhưng mà rất cao…”
“Đúng là rất cao, nhưng ta không thấy kim liên.”
“Không phải chứ, đây thật sự là cao thủ trong cung phái tới?”
“Suỵt ! dám nói trước mặt người ta, không sợ bị chặt đầu hả?”
Đám người lập tức câm như hến.
Độ cao đúng là rất quan trọng, nhưng Bách Kiếp Động Minh khiến bọn hắn cảm thấy người này không mạnh như trong tưởng tượng. Về phần kim hoàn thì nằm ở sau lưng pháp thân, đám người không thể nhìn thấy.
Tướng thủ thành vội vàng cao giọng nói: “Bát tiên sinh có tu vi cực cao, thật khiến người kính nể! Bách tính Giang Đông đạo được cứu rồi!”
“Được cứu rồi!”
Đám người cùng nhau dối trá phụ hoạ.
Ầm ầm !
Tướng thủ thành nhìn về phía đàn phi cầm đang lao tới, vội nói:
“Đợt tấn công mới đến rồi! Mọi người chuẩn bị. Bát tiên sinh, vậy tiểu nhân xin được bao biện làm thay, tự mình chỉ huy?”
“Ngươi làm đi.”
Chư Hồng Cộng hài lòng gật đầu, nhưng sau đó lại gãi gãi đầu. Hai chữ “tự mình” này sao nghe là lạ…
Đàn phi cầm bay tới bị hai tên thần xạ thủ giương cung bắn rớt, thậm chí còn có tu hành giả xuống thu thập thi thể, phần nào đáng tiền thì thu lấy.
Tướng thủ thành vui vẻ hỏi: “Bát tiên sinh, ngài có hài lòng không?”
“Không tệ, tiếp tục cố gắng.” Chư Hồng Cộng vỗ vai hắn.
Đám tu hành giả xung quanh đều nở nụ cười.
Thấy không có sự tình gì lớn, Lục Châu thu hồi thần thông.
“Trong vòng năm ngày hải thú sẽ đổ bộ. Nói cách khác, người của Đại Viên vương đình cũng sẽ xuất hiện trong thời gian này.”
Tầng phòng ngự hiện tại vẫn chưa đủ. Đại Viên vương đình và Hắc Diệu liên minh có không ít Thiên Giới Bà Sa, chỉ dựa vào đồ đệ thì chênh lệch rất lớn.
Lục Châu lại mặc niệm thần thông, quan sát Ngu Thượng Nhung.
Sơn Bắc đạo.
Trên một toà thành lâu, Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm đứng nhìn về phía rừng cây bên ngoài thành.
Thời tiết rất xấu, sương mù mưa bụi mịt mờ, hoàn toàn ngược lại với Giang Đông đạo.
“Nhị tiên sinh, tiết trời không tốt, hay là quay trở vào đi, hung thú đã tạm thời thối lui, lúc này sẽ không xảy ra vấn đề.” Một tu hành giả từ xa bay tới, khom người nói.
“Cũng được.”
Ngu Thượng Nhung xoay người lại, thản nhiên nói: “Nếu tên kiếm khách kia xuất hiện thì báo cho ta biết.”
“Vâng.”
Tu hành giả kia nói: “Tên kiếm khách kia thật là quỷ dị, trước khi ngài đến, hắn đã giết chết ba tu hành giả của chúng ta.”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Chỉ mong kiếm thuật của hắn đủ khiến cho ta hài lòng.”
Sơn Bắc đạo tạm thời vẫn bình an vô sự.
Lục Châu lại dùng thần thông để quan sát Vu Chính Hải và mấy người Diệp Thiên Tâm, hai nơi đó cũng không xảy ra đại sự gì.
Nhưng khu vực dã ngoại đã bị hung thú chiếm lĩnh, nhân loại hầu hết đều cố thủ trong thành. Đám hung thú càng lúc càng đông, tụ tập ngày một nhiều thêm.
Lục Châu thu hồi thiên nhãn thần thông.
Loại cục diện này cho dù có Thẻ Thái Huyền cũng không ngăn được cơn sóng dữ.
Điều Lục Châu có thể làm chính là tìm ra Mục Nhĩ Thiếp, Phiền Nhược Tri và con thú hoàng kia.
Chỉ là… bọn hắn sẽ ngoan ngoãn đứng yên một chỗ chờ Lục Châu tìm tới sao? Đương nhiên là sẽ không.
Vấn đề hơi khó giải quyết.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa chưa tấn thăng Thiên Giới Bà Sa, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất ít. Lão thất và lão ngũ chỉ thích hợp toạ trấn hoàng thành.
“Nhan Chân Lạc và Lục Ly trấn thủ Giang Bắc đạo, hẳn là không có vấn đề gì lớn.”
Lục Châu nghĩ tới tứ đại trưởng lão, bốn vị trưởng lão có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đều là người trải qua sinh tử, giờ lại không có mặt ở đây. Đến lúc cần dùng người mới cảm thấy thiếu.
Lục Châu lập tức mặc niệm thần thông, hình ảnh chuyển biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận