Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1711: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt

Mình đăng chương hôm nay trước, ngày mai mới có bom chương nha vì mình dịch hông kịp."
Trần Phu nói: “Ta từng giao ước với Thái Hư sẽ không can thiệp vào chuyện ngoại giới. Ngươi đến từ kim liên, ta vốn nên đuổi ngươi ra ngoài từ sớm, nhưng niệm tình ngươi thắng ta ba chiêu nên mới nói với ngươi những chuyện này.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi muốn đối địch với lão phu?”
Trần Phu cười ha hả nói: “Nếu đúng là như vậy thì sáu vị chân nhân của Đại Hàn đã đến đây từ lâu. Thậm chí không cần ta động thủ, ngươi cũng khó thoát khỏi tai kiếp này.”
Lục Châu cũng cười ha ha nói: “Trần đại thánh nhân, ngươi ở tịnh đế thanh liên quá lâu, không rõ những biến hoá bên ngoài. Nếu thật phải đến một bước đó, lão phu nhất định sẽ không nương tay.”
Nói xong, Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, trên thân tản ra khí tức bình thản mà sâu không lường được.
Ban đầu Trần Phu cho rằng Lục Châu chỉ là một chân nhân không biết trời cao đất rộng, luận bàn với hắn là vì cuộc sống quá nhàm chán muốn tìm chút niềm vui thú. Nhưng sau ba chiêu, hắn đã thay đổi cách nhìn, cảm thấy người này có chút bản sự nên mới kiêu ngạo. Bây giờ xem ra… lại có vẻ tự đại đến mù quáng.
Trần Phu nhìn kỹ Lục Châu.
Yên tĩnh một lát, Trần Phu mở miệng nói: “Không cần có địch ý như vậy. Người đến là khách, chuẩn bị trà.”
Hắn dùng lễ để tiếp đón, đồng thời cũng là đang tán đồng địa vị của Lục Châu.
Yến Mục dời mắt từ thần tượng, nhìn sang Lục Châu… Trong lòng không ngừng nói thầm, không thể nào, làm gì có chân nhân nào dám thẳng mặt khiêu chiến Thánh nhân như vậy chứ?
Trong lòng Hoa Dận cũng kinh ngạc không thôi. Cho dù là người trong Thái Hư đến, sư phụ cũng sẽ không cho đối phương uống một chung trà ngon nào. Có thể khiến sư phụ dùng lễ tiếp đón, người này rất không đơn giản.
Hoa Dận trước nay luôn phục tùng tuyệt đối, khom người đáp: “Vâng.”
Không bao lâu sau, trà ngon dâng lên. Trần Phu nói: “Mời ngồi.”
Lúc này Lục Châu mới lại ngồi xuống. Nói nhiều như vậy đúng là cũng cảm thấy khô họng, bèn nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Vị trà đắng nhưng hậu ngọt, mùi thơm tràn ngập trong khoang mũi.
Trần Phu nói: “Trong Thái Hư có một thần vật tên là Cán Cân Công Chính. Nếu ta có dị động, nó sẽ nhắc nhở đám người Thái Hư.”
“Cán Cân Công Chính? Hiện tại đang mất cân bằng, nó cũng có thể cảm ứng được ngươi?” Lục Châu kinh ngạc hỏi.
Trần Phu thở dài đáp: “Từ trước đến nay Thái Hư làm việc không theo lẽ thường. Nếu ta muốn đi, bọn hắn đương nhiên sẽ không tìm được ta. Nhưng mà… thiên hạ này sẽ đại loạn.”
Lục Châu không nói gì.
“Ta có thể nhắc nhở ngươi một số việc.” Trần Phu nói.
Lục Châu cũng lễ phép đáp: “Mời nói.”
“30.000 năm trước, hắc liên có một vị chân nhân xuất thế, lấy được Phục Sinh Hoạ Quyển. Ngươi có thể bắt đầu tìm từ hắn.”
Lục Châu khẽ giật mình: “Lục Thiên Thông?”
“Đã rất lâu rồi, ta không còn nhớ rõ tên hắn, hình như là họ Lục.”
Lục Châu câm nín.
Tìm nửa ngày, hoá ra Phục Sinh Hoạ Quyển chính là Giảng Đạo Chi Điển? Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Đúng lúc này, giọng một thanh bào đệ tử từ xa truyền tới:
“Khởi bẩm Thánh nhân, Môn chủ Thất Tinh Kiếm Môn Khâu Vấn Kiếm cầu kiến.”
Trần Phu gật đầu nói: “Có mang đồ đến không?”
“Khâu Vấn Kiếm nói hắn tự mình mang đồ tới, đang chờ ở chân núi.”
“Bảo hắn tiến vào.”
“Vâng.”
Yến Mục trầm mặc.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Người này có tài đức gì mà để đại chân nhân như ngươi triệu kiến?”
Hoa Dận chủ động giải thích: “Nghe nói Khâu Vấn Kiếm có được một kiện bảo bối hiếm có nên gia sư mới muốn xem.”
“Bảo bối gì mà lọt vào mắt đại thánh nhân?” Lục Châu cũng thấy tò mò.
Hoa Dận cười đáp: “Vật này tên là Tử Lưu Ly, có nguồn gốc từ Thiên Khải Chi Trụ trong Đại Uyên Hiến.”
Tử Lưu Ly?
Lục Châu nghĩ tới Tử Lưu Ly mà hắn đoạt được từ trong tay Diệp Chân, tên giống nhau như đúc, thật là quá mức trùng hợp.
Từ khi thu hoạch Thiên Thư Khai Quyển, Lục Châu luôn cảm thấy mình đạt được quá nhiều bảo vật một cách trùng hợp, chẳng hạn như bộ quần áo trên người, Thời Chi Sa Lậu, lại hoặc là Giảng Đạo Chi Điển.
Hắn nghĩ tới lời Trần Phu nói, thiên địa là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ, vậy ai đang chơi cờ?
Chẳng lẽ bản thân mình cũng là quân cờ trong tay người khác hay sao?
Loại cảm giác này rất không tốt, có lẽ là do Lục Châu nghĩ nhiều cũng chưa biết chừng.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lục Châu, Hoa Dận lại giải thích thêm:
“Đại Uyên Hiến là tên gọi từ thời kỳ thượng cổ, hiện tại có tên là Nhân Định. Nhân Định là nơi có Thiên Khải Chi Trụ lớn nhất, bên trong trụ vô cùng hắc ám, mà Tử Lưu Ly chính là viên dạ minh châu trong thân trụ. Về phần tác dụng của nó là gì thì ta không biết.”
Lục Châu gật đầu nói: “Không cần ngạc nhiên, chẳng qua là vật có thể đề thăng tốc độ tu hành mà thôi.”
Sự thật đúng là như thế. Tuy là hằng cấp nhưng Tử Lưu Ly chỉ có năng lực băng phong dùng được một lần, sau đó sẽ rơi vào trạng thái làm lạnh mấy ngày.
Hoa Dận uyển chuyển nói: “Tiền bối nói đùa, gia tăng tốc độ tu hành chính là tác dụng tốt nhất của bảo vật rồi.”
Bên ngoài truyền đến giọng thanh bào đệ tử: “Thánh nhân, Khâu Vấn Kiếm đã đến.”
“Bảo hắn chờ ở bên ngoài, trình đồ vật lên.” Hoa Dận nói.
Thật là kiêu ngạo nha. Nếu người đến không có thực lực gì, cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Sau khi trở về Lục Châu cũng phải học hỏi mới được, không thể cứ giống như trước đây, quá mệt mỏi.
Thanh bào đệ tử cẩn thận bưng hộp gấm đến đặt lên bàn đá rồi cung kính lùi về sau.
Trần Phu hỏi Lục Châu: “Ngươi cũng muốn tăng thêm kiến thức?”
Lục Châu gật đầu: “Lão phu cũng muốn xem thử Tử Lưu Ly này có gì kỳ lạ.”
Trần Phu mỉm cười, phất tay áo. Nắp hộp gấm mở ra.
Một viên ngọc lưu ly trong suốt toả quang mang nhàn nhạt xuất hiện trước mắt mọi người. Quang mang lưu chuyển như thấm vào ruột gan, ai cũng có thể nhận ra bên trong lưu ly đang vận chuyển một năng lượng đặc thù.
Hoa Dận nói: “Không hổ là ngọc lưu ly xuất phát từ Thiên Khải Chi Trụ.”
Trần Phu gật đầu nói: “Vật phẩm bên trong Thiên Khải Chi Trụ cực kỳ khó truyền ra cửu liên giới, làm sao ngươi có được thứ này?”
Lời này rõ ràng là hỏi Khâu Vấn Kiếm chờ ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận