Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2131: Rồng tu Phật hệ

“Mua bán không thành thì thôi.” Lục Châu lặp lại chiêu cũ, bay xuống bên dưới.
Đi được nửa đường hắn nói bổ sung thêm một câu: “Chờ khi trời sập, ngươi bị nện chết, lão phu lại tới nhặt Thiên Hồn Châu.”
“Chờ một chút!” Ứng Long lại hô lên.
“Cái gì nữa?”
“Ngươi có giữ lời không?” Ứng Long dè dặt hỏi.
Lục Châu cao giọng nói: “Khắp thiên hạ này, người giữ lời hơn lão phu không có mấy ai.”
Ứng Long im lặng một lúc lâu, tựa như nội tâm đang giãy giụa vô cùng. Lát sau, hắn hoá thành một lão giả mặc chiến giáp màu đỏ sậm, uy phong lẫm liệt đứng đối diện Lục Châu.
Dò xét Lục Châu một lúc, hắn mới lắc đầu tự giễu: “Ma Thần à Ma Thần, thương hải hoá tang điền, vô số sinh linh vùi vào lòng đất, vậy mà ngươi lại trở nên trẻ tuổi.”
“Đối với lão phu việc này không có gì khó.” Lục Châu nói.
Ứng Long thở dài một tiếng, bình tĩnh nói: “Ngươi cho rằng bản thần còn hận ngươi?”
Lục Châu không nói gì.
Ứng Long tiếp tục nói: “Bản thần từ rất lâu rồi đã không còn hận nhân loại. Một trăm ngàn năm trước Thái Hư thăng thiên, long tộc tiêu vong, nhân loại cũng vì thế mà tử thương hơn một nửa… Lúc đó bản thần đã minh bạch một điều, người cũng vậy, rồng cũng vậy, dù là sinh linh nhỏ yếu đến cỡ nào cũng có quyền được sống, dù là sinh linh mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có lúc chết.”
Thấy Ứng Long đã nhìn thấu sinh tử, Lục Châu có hơi kinh ngạc.
Nhân loại nhìn thấu hồng trần, cạo đầu làm tăng nhân, ngày ngày ngồi trước cửa phật tụng kinh gõ mõ mới có thể nói ra những lời này, không ngờ hung thú như Ứng Long cũng có cảm ngộ như vậy.
“Oan oan tương báo không bao giờ dứt. Có lẽ đây chính là điểm tinh tuý nhất của Phật gia.” Ứng Long thở dài nói.
“Ngươi tu Phật môn?” Lục Châu ngơ ngác hỏi.
Ứng Long gật đầu.
Lục Châu nhất thời trầm mặc.
Được rồi, ngươi trâu.
Ứng Long chập tay lại, thản nhiên nói: “Buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật, đây không phải là câu nhân loại hay nói nhất sao?”
“Có lẽ vậy.” Lục Châu thuận miệng đáp.
“Phật gia có lời dạy rằng…”
Lục Châu lập tức đưa tay lên: “Dừng lại! Lão phu không đến nghe ngươi tẩy não. Làm người thì nên rõ ràng thống khoái một chút, rốt cuộc ngươi có cho mượn Thiên Hồn Châu hay không?”
Ứng Long trầm ngâm một lát rồi nói: “Phật gia có câu, nhân quả luân hồi. Bản thần đồng ý với ngươi, nhưng ngươi phải mang bản thần đến nơi tịnh dưỡng kia trước.”
“Việc này dễ làm.” Lục Châu gật đầu.
Vũ Hoàng vội vàng bay tới nói: “Không được, Ứng Long tiền bối, ngươi đã đồng ý với bản hoàng sẽ trấn thủ Đại Uyên Hiến, sao có thể nói đi là đi?”
Ứng Long đáp: “Bản thần đã đồng ý với ngươi, nhưng mà… Thiên Khải Chi Trụ rồi sẽ sụp đổ, không phải là bản thần không muốn tiếp tục trấn thủ, mà là… đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Việc này không thể nào! Thiên Khải Chi Trụ sẽ không sụp đổ, Đại Uyên Hiến là nơi vững chắc nhất trong thiên địa, ngươi đi rồi thì Đại Uyên Hiến biết làm thế nào?” Giọng Vũ Hoàng run lên.
Ứng Long thở dài nói: “Vũ Hoàng, dừng lại đi. Bản thần đã trấn thủ ở đây gần trăm ngàn năm.”
Vũ Hoàng gấp gáp nói: “Không thể, Thiên Khải Chi Trụ sẽ không sập!”
“Đủ rồi!” Ứng Long cao giọng nói, sau đó hoà hoãn lại. “Duyên đến thì vui, duyên đi thì tán, vạn pháp đều phải nhìn nhân quả.”
Nói xong, Ứng Long vươn tay ra, mê vụ từ từ tán đi. Trên không trung Đại Uyên Hiến không còn mê vụ che chắn, nguồn sáng từ Vân Trung Vực rọi xuống chiếu thẳng vào đại địa.
Lục Châu khẽ gật đầu, bay ra khỏi Đại Uyên Hiến. Ứng Long và Giải Tấn An cũng bay theo.
Vũ Hoàng muốn ra tay ngăn cản nhưng các trưởng lão đã bay tới giữ chặt hắn. “Vũ Hoàng bệ hạ, tuyệt đối không thể!”
Vũ Hoàng thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên không trung. “Chẳng lẽ ông trời muốn Vũ tộc vong mạng sao?”
Các trưởng lão cũng thở dài nói: “Ma Thần đúng là khinh người quá đáng.”
“Thân phận cao như Ứng Long mà cũng bị hắn gạt tới gạt lui.”
“Trước mắt chỉ có thể nhìn xem Thánh Điện sẽ làm gì. Minh Tâm Đại Đế vẫn luôn án binh bất động, ta tin rằng Đại Đế sẽ không khoanh tay đứng nhìn Ma Thần tái hiện.”
Câu nói này khiến Vũ Hoàng từ từ bình tĩnh lại.
Lục Châu, Giải Tấn An và Ứng Long bay về phía vực sâu ở Đôn Tang. Lúc trước Lục Châu và Đồ Duy Đại Đế đại chiến khiến Thiên Khải Chi Trụ nơi này sụp đổ, lộ ra vực sâu vạn trượng, Lục Châu cũng ở bên dưới tu hành trăm năm.
Khi nhìn thấy vực sâu, sắc mặt Ứng Long xệ xuống: “Lại là bí ẩn chi địa? Trời mà sập chẳng phải bản thần cũng toi đời theo sao?”
Lục Châu cảm thấy kiến thức của đối phương quá hạn hẹp, bèn nói: “Nơi này tuy là bí ẩn chi địa nhưng ngươi sẽ tu hành ở bên dưới vực sâu, sẽ không bị đè chết.”
“Nhưng chẳng phải bản thần sẽ bị nhốt trong này vĩnh viễn không thể thoát ra?”
“Lão phu hứa hẹn với ngươi, nếu trời sập thật thì lão phu sẽ đào đất nơi này cứu ngươi ra ngoài.” Lục Châu nói.
“Vẫn là câu nói cũ, bản thần không tin ngươi.”
Lục Châu bèn lặp lại chiêu cũ: “Đây là Thời Chi Sa Lậu, hẳn là ngươi biết tầm quan trọng của nó, trước đưa nó cho ngươi giữ.”
Món đồ này thích hợp dùng khi chiến đấu, Lục Châu còn không nỡ đưa ra, nhưng vì viên Thiên Hồn Châu cuối cùng hắn không thể không bỏ vốn gốc.
Ứng Long nhìn chằm chằm Thời Chi Sa Lậu rồi nói: “Bản thần không muốn thứ này, bản thần muốn Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến.”
“Trấn Thiên Xử?”
Lục Châu lại lấy Trấn Thiên Xử ra. Kỳ thực bây giờ Trấn Thiên Xử chẳng có tác dụng gì đối với hắn, hắn sẽ không chữa trị Thiên Khải Chi Trụ.
“Ngươi cần thứ này để làm gì?” Lục Châu hỏi.
Ứng Long cười ha hả nói: “Uổng cho ngươi làm Ma Thần tung hoành thiên hạ, vậy mà cũng không biết. Trấn Thiên Xử này…”
Nói tới đây, Ứng Long đột nhiên im bặt, đổi giọng nói: “Tự ngươi tìm hiểu đi. Dù sao nó cũng có tác dụng hỗ trợ hấp thu lực lượng dưới vực sâu.”
Giải Tấn An cười nói: “Lục huynh không biết nhưng ta biết. Trấn Thiên Xử là thần vật chủ yếu để xây dựng quy tắc trong thiên địa, không có nó chúng ta sẽ xong đời. Lưu nó ở đây đúng là không tệ, có thể trợ giúp ngươi hấp thu lực lượng vực sâu.”
Ứng Long cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận