Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1095

Chiều hôm đó, tại hoàng thành.
Lục Châu chậm rãi mang theo Đế Giang bay trở về, bởi vì thể tích của nó nhỏ như trâu nhà, lại không còn khí tức Mệnh Cách Chi Tâm nên không ai nhận ra nó là Mệnh Cách thú.
Lục Châu trở về Dưỡng Sinh điện, Đế Giang mệt mỏi nằm rạp xuống đất ngủ ngon lành, Lục Châu lấy quyển thư tịch ra xem. Nhờ có Tử Lưu Ly, Lục Châu có thể vừa xem sách vừa khôi phục nguyên khí và Thái Huyền chi lực, một công đôi ba việc.
Một ngày một đêm trôi qua thật nhanh.
Đến sáng ngày mốt Lục Châu mới xem xong quyển thư tịch. Khép sách lại, Lục Châu cảm thán một tiếng.
“Chẳng trách Nhan Chân Lạc có thể nhìn ra lão phu không đủ kinh nghiệm…”
Lục Châu đã đọc được rất nhiều tri thức về Mệnh Cách, chẳng hạn như phải chọn Mệnh Cách Chi Tâm theo chủng loại, quan trọng là phải thích hợp, không cần số lượng; chẳng hạn như Thiên Giới Bà Sa khác với Bách Kiếp Động Minh ở chỗ có thể gọi ra liên toạ và Tinh Bàn mà không cần gọi cả pháp thân; tu hành giả Thiên Giới Bà Sa khi gặp tổn thương chí mạng, pháp thân Thiên Giới Bà Sa có thể hấp thu tổn thương vào Mệnh Cách, Mệnh Cung và Tinh Bàn trước. Điều này cũng giải thích được vì sao đến cấp độ Thiên Giới Bà Sa thì thẻ Một Kích Chí Mạng lại chỉ giết được một Mệnh Cách. Ngoài ra muốn phóng thích lực lượng Mệnh Cách thì chỉ cần gọi ra Tinh Bàn là được.
Tu hành không thể quá cứng nhắc, tỷ như phía sau lưng Tinh Bàn có lực phòng ngự kinh người, phía trước có thể phóng thích lực lượng Mệnh Cách. Tương tự liên toạ cũng vậy, chẳng qua tu hành giả vì bảo vệ Mệnh Cung nên sẽ không sử dụng liên toạ mà hầu hết đều dùng mặt lưng của Tinh Bàn.
Lục Châu khẽ gọi: “Người đâu.”
Lúc này, Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài nhảy chân sáo đi vào, vừa nhìn thấy Đế Giang nằm một góc đã thốt lên: “Sư phụ, con hung thú này… thật là đáng yêu nha!”
Con vật tròn lẳn sáu chân bốn cánh rất khó có thể liên tưởng đến hai chữ đáng yêu. Lục Châu hỏi: “Ngươi thích?”
Hắn có nhiều toạ kỵ, không thể tự mình chăm sóc toàn bộ, nếu được các đồ đệ hỗ trợ thì không gì tốt hơn. Có Cùng Kỳ và Đương Khang làm gương, Lục Châu cảm thấy việc này không có gì đáng ngại.
“Không thích.” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“Con thích hung thú có hình thể lớn như Thừa Hoàng của lục sư tỷ cơ, càng lớn càng tốt! Con này nhỏ xíu à!” Tiểu Diên Nhi nói.
Cạp cạp cạp!
Đế Giang dường như tỏ vẻ bất mãn với đánh giá của Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu nói: “Gọi thất sư huynh của ngươi tới đây.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi xoay người rời đi.
Không bao lâu sau, Tiểu Diên Nhi đã mang Tư Vô Nhai quay trở lại Dưỡng Sinh điện. Vừa vào trong, Tư Vô Nhai cũng nhìn thấy Đế Giang đang nằm trong góc, hai mắt lập tức phát sáng: “Đế Giang!”
“Ngươi nhận ra nó?” Lục Châu hỏi.
“Con thú này toàn thân đỏ rực, sáu chân bốn cánh, cực kỳ am hiểu phi hành, nghe nói còn biết ca múa… Sư phụ tìm được nó ở đâu thế?” Tư Vô Nhai kinh ngạc nói.
“Lão phu rảnh quá không có gì làm, tình cờ gặp được nên thuận tay hàng phục.”
Tư Vô Nhai tán thán: “Tốc độ Đế Giang nhanh như thiểm điện, sư phụ hàng phục được nó khiến đồ nhi kính nể vô cùng.”
“Thôi… bây giờ Đế Giang chẳng có tác dụng gì, vi sư đã lấy Mệnh Cách Chi Tâm đi, đợi khi nào nó triệt để hàng phục thì trả lại cho nó.” Lục Châu nói, “Hôm nay gọi ngươi tới là muốn cho ngươi xem một quyển thư tịch.”
Lục Châu vung tay lên, quyển thư tịch trước mặt bay vào tay Tư Vô Nhai.
“Đây là…?”
“Kỹ xảo cơ bản để tu luyện Mệnh Cách và chiến đấu bằng pháp thân Thiên Giới Bà Sa. Sau khi trở về hãy xem cho kỹ rồi tổng kết lại, phân phát cho mọi người trong Ma Thiên Các.”
“Đồ nhi tuân mệnh!” Trong lòng Tư Vô Nhai rung động không thôi. Từ xưa tới nay nào có ai nguyện ý chia sẻ các bí pháp tu hành cho người khác chí công vô tư như thế?
Cạp cạp cạp…
Đế Giang loạng choạng bước tới nhìn Tiểu Diên Nhi và Tư Vô Nhai, tiếng kêu của nó vang vọng cả Dưỡng Sinh điện.
Tiểu Diên Nhi nhảy lùi về sau một bước: “Sư phụ, sư huynh, nó muốn làm gì?”
Đế Giang nhìn nhìn hai đồ đệ, sau đó khịt khịt mũi như chó rồi tiến lại gần hai người hít hà. Hai mắt nó bỗng dưng sáng rỡ, ngẩng đầu nhìn Tư Vô Nhai kêu lên mấy tiếng:
Cạp cạp cạp !
“Thất sư huynh, hình như nó thích huynh á.” Tiểu Diên Nhi kỳ quái nói.
Trực giác của phụ nữ luôn rất chuẩn. Tư Vô Nhai cũng tò mò nhìn Đế Giang, không hiểu nó đang làm gì.
Trong lòng Lục Châu dấy lên tia nghi hoặc, toạ kỵ của hắn dường như rất có hứng thú với đám đồ đệ nha.
“Đế Giang, ngươi muốn đi theo hắn?” Lục Châu hỏi.
Đế Giang bây giờ không có Mệnh Cách Chi Tâm, đúng là đang cần người chăm sóc, giao nó cho đồ đệ chính là lựa chọn tốt nhất.
Cạp cạp cạp!
Quả nhiên là vậy. Lục Châu quay sang nói với Tư Vô Nhai: “Nếu nó đã nguyện ý đi theo ngươi thì sau này ngươi hãy chăm sóc cho nó.”
Tư Vô Nhai khó hiểu vô cùng, Đế Giang dựa vào cái gì mà chọn hắn? Hắn khác với lão tứ, ít đi mấy phần cảm tính, thay vào đó là lý trí luôn không ngừng tìm tòi câu trả lời. Hắn không tin vào cái gọi là ‘duyên phận’.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tư Vô Nhai khom người đáp lời sư phụ.
“Ngoài ra, tài nguyên và điều kiện tu hành ở hồng liên giới tốt hơn kim liên giới nhiều, đoạn thời gian sắp tới vi sư sẽ tự mình đốc thúc các ngươi tu luyện. Trong vòng ba năm toàn bộ mọi người phải tấn thăng thập diệp.” Lục Châu nghiêm túc nói.
“Thập… thập diệp?” Tư Vô Nhai cả kinh.
Trong vòng ba năm tấn thăng thập diệp… đối với người khác là chuyện hoang đường nhưng với đại sư huynh và nhị sư huynh của hắn thì không thành vấn đề, nếu không bị kim liên trói buộc thì chắc bọn họ đã là thập diệp từ lâu.
“Không có lòng tin?”
“Đồ nhi đang nghĩ, tấn thăng thập diệp sẽ thu hút Mệnh Cách thú tới, đến lúc đó có lẽ chúng ta sẽ đụng độ hắc liên… Đồ nhi và Cứu Thiên Viện đang nghiên cứu bản đồ phân bố Thạch Lâm Trận do tứ sư huynh đưa tới, dự tính sẽ lợi dụng trận pháp đã cải tiến để lừa gạt đám người hắc liên.”
“Những việc này ngươi cứ tự quyết định… Biểu hiện của Lý Vân Tranh gần đây thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận