Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 976

Thế nhưng Ngu Thượng Nhung lại lắc đầu đáp: “Hoả Linh Thạch quan trọng như vậy, đồ nhi nguyện tặng nó cho sư phụ. Xin sư phụ thu nhận.”
Vu Chính Hải nghe vậy lập tức bừng tỉnh hoàn hồn, vội vàng nói:
“Đúng đúng đúng… Hoả Linh Thạch là vật phẩm trọng yếu, sư phụ càng cần hơn.”
Lục Châu vuốt râu lắc đầu nói:
“Hảo ý của các ngươi, vi sư nhận. Nhưng vật này là do ngươi liều mạng đổi về, nó vốn thuộc về ngươi. Về phần Trường Sinh Kiếm, kiếm hỏng không đáng sợ, nhưng tâm nhất định không được hỏng. Về sau tìm cách đúc lại là được.”
Nói xong Lục Châu ném Hoả Linh Thạch về. Ngu Thượng Nhung đón lấy Hoả Linh Thạch, cúi thấp người nói:
“Đa tạ sư phụ.”
“Vừa rồi ngươi kể về trận pháp ở bãi đá, vi sư cảm thấy hơi kỳ quặc. Nếu có thời gian thì vẽ lại, giao cho thất sư đệ của ngươi nghiên cứu một phen. Mặt khác, ngươi có thể lĩnh ngộ kiếm đạo trong trận pháp này cũng xem như là trải nghiệm nhân sinh. Có biết vì sao vi sư không ban cho ngươi Trường Sinh Kiếm hoang cấp không?”
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu, trong lòng đã hiểu rõ bèn nói: “Sư phụ dụng tâm lương khổ, đồ nhi ghi nhớ kỹ trong lòng.”
“Ngươi quá mức ỷ lại Trường Sinh Kiếm khiến nó trở thành gông xiềng của chính mình. Tuy rằng ngươi đã lĩnh ngộ Thiên Tử Kiếm và vạn vật là kiếm, nhưng vẫn còn phải lĩnh ngộ vô kiếm chi đạo, lĩnh ngộ Định Phong Ba. Con đường tu hành phải tuần tự từng bước, nhất định không được kiêu căng tự mãn, mắt cao hơn đầu.” Lục Châu răn dạy.
“Vâng, đồ nhi đa tạ sư phụ dạy bảo.”
[Ting ! dạy bảo Ngu Thượng Nhung, thu hoạch được 200 điểm công đức, Lương Sư Ích Hữu tăng thêm 300 điểm.].
Vu Chính Hải cười nói: “Nhị sư đệ, sư phụ đối với đệ đúng là quan tâm hết mực!”
“Ngươi cũng vậy đó!” Lục Châu quay đầu liếc nhìn Vu Chính Hải.
Ánh mắt kia phảng phất như đang nói, vi sư tự mình làm mẫu Thuỷ Long Ngâm cho ngươi xem, ngươi còn chưa lĩnh ngộ được đâu. Còn ở đây chó chê mèo lắm lông cái gì.
Vu Chính Hải liền quỳ một gối xuống: “Đồ nhi ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo, nhất định sẽ nhanh chóng luyện thành Thuỷ Long Ngâm.”
[Ting ! dạy bảo Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức, Lương Sư Ích Hữu tăng thêm 300 điểm, Vạn Thế Sư Biểu tăng thêm 300 điểm.].
Lục Châu nghe được tiếng Hệ thống thông báo, không khỏi suy tư. Vì sao Vu Chính Hải có điểm thưởng Vạn Thế Sư Biểu mà Ngu Thượng Nhung thì không?
Suy nghĩ một lát Lục Châu mới hiểu được, hai tấm thẻ đạo cụ này mới mua không lâu, sau khi mua cũng chỉ mới làm mẫu cho Vu Chính Hải xem Thuỷ Long Ngâm. Chẳng lẽ bây giờ phải làm mẫu lại Định Phong Ba một lần nữa?
“Sư phụ, Cát Lượng đang chờ ở bên ngoài điện… Hình như nó có năng lực bổ sung thọ mệnh.” Lời của Ngu Thượng Nhung kéo Lục Châu trở về từ dòng suy nghĩ.
“Bổ sung thọ mệnh?” Lục Châu nghi hoặc.
“Nhưng hình như nó cần phải nghỉ ngơi.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Lát nữa bảo nó đến cánh rừng phía sau điện tịnh dưỡng đi.”
“Vâng.”
Xem ra mỗi một toạ kỵ đều có năng lực đặc thù riêng. Bạch Trạch có thể tạo ra cơn mưa điềm lành, năng lực được kích phát khi Lục Châu đối chiến Đại Vu. Bệ Ngạn có khứu giác cực mạnh đồng thời rất hung mãnh, năng lực được kích phát khi tìm kiếm Vu Chính Hải. Cát Lượng có thể bổ sung thọ mệnh, năng lực được kích phát khi Ngu Thượng Nhung gặp nạn.
Vậy còn Cùng Kỳ và Đương Khang thì sao? Cùng Kỳ hiện đang ở bên cạnh Minh Thế Nhân, năng lực của nó chẳng lẽ là có sức chiến đấu đáng sợ? Về phần Đương Khang thì Lục Châu còn chưa từng gặp qua, không thể đánh giá.
Trong lúc Lục Châu đang suy tư thì bên ngoài lại lần nữa truyền tới âm thanh: “Lục tiền bối, người của Thiên Vũ Viện đến rồi.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng loạt nhìn ra bên ngoài. Lục Châu vuốt râu gật đầu, rốt cuộc cũng đến.
“Theo vi sư đi một chuyến.”
Hai huynh đệ lập tức khom người gật đầu.
Bên ngoài tầng bình chướng Vân Sơn, tại độ cao hơn một ngàn mét, một toà phi liễn khổng lồ đầy khí thế đang chậm rãi bay tới.
Phi liễn dài đến trăm trượng, rộng hơn mười trượng, cao mấy chục trượng, trông như một chiếc thuyền lớn. Bên trên gắn cờ xí tung bay, trên boong tàu có rất nhiều binh sĩ mặc khôi giáp tay cầm trường kích đứng thành hai hàng trái phải, tràng diện cực kỳ uy phong.
Cự liễn chậm rãi tiến vào phạm vi mười hai tông Vân Sơn. Đến Vân Sơn đài, một giọng nói bén nhọn truyền ra: “Vân Sơn Nhiếp Thanh Vân, còn không mau đi ra nghênh đón thánh giá?!”
Âm thanh kia vang dội khắp mười hai tông Vân Sơn, có thể phát ra âm công mạnh đến thế thì chỉ có thể là đại nội cao thủ.
Các đệ tử Vân Sơn lập tức kéo tới, tập hợp trước cửa đại điện với tốc độ cực nhanh, nhóm trưởng lão cũng đã tề tựu đông đủ.
Nhiếp Thanh Vân từ trong đại điện bước ra, nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Mau đi mời Lục tiền bối đến.”
“Bẩm Tông chủ, đã phái người đi mời.”
“Tốt.” Nhiếp Thanh Vân chỉnh lý lại trang phục rồi nghiêm túc nói, “Theo ta ra ngoài tiếp giá.”
Các vị trưởng lão và đệ tử hạch tâm đồng loạt khom người nói: “Vâng.”
Đám người bay về phía Vân Sơn đài. Cự liễn đã dừng lại trên không trung Vân Sơn đài, giọng nói bén nhọn lại vang lên: “Nhiếp Thanh Vân tiếp giá.”
Nhiếp Thanh Vân dẫn đầu hành lễ: “Cung nghênh bệ hạ giá lâm.” Các đệ tử và trưởng lão sau lưng cũng đồng loạt hành lễ.
Kỳ thực Nhiếp Thanh Vân không thích giao thiệp với triều đình. Những năm gần đây triều đình thông qua Phi Tinh Trai không ngừng đưa người vào giám sát và thu phục Vân Sơn, thậm chí sắp nuốt chửng cả Vân Sơn rồi. Nhưng không ngờ lúc này hoàng đế lại đột nhiên giá lâm.
Trên bầu trời, thiếu niên mặc long bào hoàng đế chậm rãi bước ra, chắp tay sau lưng quan sát Vân Sơn.
“Đây chính là Vân Sơn?”
Một nam tử trung niên đứng phía sau hắn cười sang sảng: “Vâng thưa bệ hạ.”
Thiếu niên Lý Vân Tranh khẽ gật đầu nói: “Nếu ngươi không nói, trẫm cũng không dám tin tưởng đây là giang sơn của trẫm.”
Người đi cùng Lý Vân Tranh chính là người của Vương gia, một trong những đại gia tộc lớn nhất Đại Đường vương triều, Vương Sĩ Trung.
Vương Sĩ Trung là người quyền cao chức trọng, trong triều có rất nhiều vây cánh, tu vi lại khó lường. Trong ngàn năm qua, Vương gia vẫn là một trong những đại gia tộc sừng sững nhất Đại Đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận