Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1860: Do lão phu phi thường

Không bao lâu sau, hai người đã đi tới một đài cao nằm trong khu vực tu luyện. Giữa đài có một cái bàn dài và bốn băng ghế đá.
Các đệ tử Thu Thủy Sơn và Ma Thiên Các đều đang thảo luận tu hành, có người luận bàn một phen, tình cảnh trông rất yên ổn hài hoà.
Thấy Lục Châu đi tới, Trần Phu nói: “Chúc mừng.”
Lục Châu ngồi xuống ghế đá đối diện Trần Phu. “Chỉ là thập nhị diệp, không đáng nhắc tới.”
Trần Phu nói: “Thập nhị diệp sao có thể xem là bình thường. Sau khi tấn thăng Thiên Giới Bà Sa, cứ mỗi mười hai Mệnh Cách sẽ khai một diệp… Nhưng khi đến ba mươi sáu Mệnh Cách sẽ tấn thăng Chí Tôn, thế nên Thiên Giới Bà Sa chỉ có tổng cộng thập nhị diệp.”
Lục Châu gật đầu.
Chỉ là Lục Châu khai thập nhị diệp xong còn chưa kịp cảm ứng xem tu vi thay đổi thế nào.
Trần Phu nói tiếp: “Nhưng mà… vì sao Lục lão đệ không ngưng tụ Thiên Hồn Châu trước? Ngươi khai thập nhị diệp xong, sau này muốn cô đọng Thiên Hồn Châu sẽ khó như lên trời, gần như không có khả năng thành công.”
“Không sao…”
Lục Châu vừa định giải thích, Trần Phu đã không nhịn được mà nói tiếp:
“Ta chỉ là thấy tiếc thay cho ngươi. Thiên Hồn Châu có thể hoán đổi hình thái trở về dạng Mệnh Cách, lực lượng gia tăng lên rất nhiều. Bỏ đi khâu này chẳng khác nào tự đoạn một tay. Sau này khi tấn thăng đại thánh nhân, thậm chí là đạo thánh, ngươi sẽ thiếu hụt hơn những người khác.” Trần Phu lộ vẻ tiếc hận. “Ngươi quá gấp gáp rồi.”
Lục Châu nói: “Ngươi hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?”
“Lão phu đã ngưng tụ Thiên Hồn Châu.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Lục lão đệ, ngươi đùa kiểu này… A?”
Ông !
Lục Châu lười giải thích với hắn, bèn trực tiếp gọi ra liên toạ. Nhìn thấy hình tròn trong Mệnh Cung, Trần Phu lập tức im bặt, chân mày nhíu chặt.
Ý niệm khẽ động, Mệnh Cung hoá thành Thiên Hồn Châu sáng lóng lánh, lơ lửng trước mặt mọi người.
“Không phải đồ giả đâu.”
Thiên Hồn Châu toả ra quang mang chói lọi như một vầng mặt trời, chiếu sáng toàn bộ khu vực xung quanh khiến các đệ tử Ma Thiên Các và Thu Thủy Sơn đều ngoảnh đầu nhìn sang.
Trần Phu sửng sốt không thôi.
Minh Thế Nhân đang ngủ trong cánh rừng gần đó hí mắt ra nhìn, miệng lẩm bẩm: “Lần này có đốt trụi ta cũng không quản.”
Ngã một lần đã khôn hơn chút, Văn Hương Cốc có nhiều người như vậy, hắn quản làm gì?
Trần Phu sửng sốt một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thật đáng kinh ngạc.”
“Sao lại kinh ngạc?” Lục Châu hỏi.
“Ta đã nói là trong tình huống bình thường, cô đọng Thiên Hồn Châu cần ít nhất ba tháng. Nhưng ngươi… mới có một đêm thôi mà… việc này quá không hợp với lẽ thường.” Trần Phu không khỏi lắc đầu.
“Nói đúng hơn thì mất một canh giờ.” Lục Châu nói.
Trần Phu không thể lý giải nổi. “Rốt cuộc là tại sao?”
“Có lẽ… do lão phu phi thường.” Lục Châu nhàn nhạt đáp. Hắn chỉ có thể giải thích như vậy.
Trần Phu nói: “Lục lão đệ, không phải là ngươi đã sớm cô đọng Thiên Hồn Châu rồi đó chứ?”
“Nếu cô đọng từ sớm thì thánh nhân chi quang vì sao lại xuất hiện?”
Ông! Trên thân Lục Châu lại xuất hiện quang mang của thánh nhân, tia sáng này còn cường đại hơn trước gấp trăm lần.
Đám người lại bị ánh sáng thu hút, kể cả Minh Thế Nhân đang nhắm mắt ngủ trong rừng cây.
Minh Thế Nhân hí mắt ra nhíu mày. Thiệt là chướng mắt, ai đang trang bức mãi thế?!
Hắn không nhịn được bay ra khỏi khu rừng, xuất hiện trong khu vực tu luyện. Khi thấy cường quang toả ra từ thân sư phụ, vẻ kinh ngạc trên mặt Minh Thế Nhân lại nhiều thêm một tia kính sợ, khẽ lẩm bẩm:
“Chẳng trách, chỉ sợ có mỗi sư phụ mới có phong phạm bậc này.”
Là đại thánh nhân duy nhất của Đại Hàn, Trần Phu có tâm cảnh siêu phàm nhập thánh, ngay cả khi đối mặt với Thái Hư Đại Đế hắn cũng có thể thản nhiên như không, nghênh đón tử vong.
Nhưng gặp phải tu hành giả ngưng tụ Thiên Hồn Châu trong một canh giờ như Lục Châu, Trần Phu cũng phải tròn xoe mắt nhìn.
Trên đài cao, Lục Châu thu hồi vầng sáng.
Lúc này Trần Phu mới lên tiếng: “Là ta ếch ngồi đáy giếng.”
Lục Châu lạnh nhạt đáp: “Tầm mắt và nhận thức của con người đều có hạn, ngươi không cần cảm thấy tự trách làm gì.”
Trần Phu nghi hoặc hỏi: “Ngươi thật sự làm theo phương pháp của ta đưa?”
“Đương nhiên.”
Lục Châu đưa cuộn giấy kia cho Vu Chính Hải. “Truyền phương pháp ngưng tụ Thiên Hồn Châu cho mọi người, sau này sẽ cần dùng.”
Vu Chính Hải khom người đáp: “Đa tạ sư phụ.”
Tiểu Diên Nhi từ xa bay tới, đứng cạnh Vu Chính Hải nói: “Đại sư huynh, cho muội, cho muội!”
Trần Phu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, nhớ rõ tiểu nha đầu này có hai mươi Mệnh Cách bèn nói: “Thiên phú của nha đầu này e là chỉ thua mỗi Lục lão đệ, ta thật là hâm mộ ngươi muốn chết!”
Nếu có đồ đệ thiên phú tốt lại còn ngoan ngoãn nghe lời như nàng, cho dù đại hạn đến thì Trần Phu cũng cảm thấy đủ.
Hắn liếc nhìn đám đồ đệ của mình, trước kia đều cảm thấy bọn hắn là rồng trong loài người, nay nhìn lại chẳng hiểu sao lại thấy khó coi.
Trần Phu thở dài một tiếng, quả nhiên con ngoan đều là con nhà người ta mà!
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, thiên phú của nàng còn hơn xa lão phu.”
“Hả?”
“Diên Nhi.” Lục Châu gọi một tiếng.
“Sư phụ.” Tiểu Diên Nhi lập tức bay lên đài cao, khom người hành lễ. “Chào Trần đại thánh nhân.”
Trần Phu hớn hở, tâm tình lập tức thoải mái lên nhiều: “Không cần đa lễ.”
Lục Châu nói: “Ngươi đi theo vi sư tu hành bao nhiêu năm rồi?”
Tiểu Diên Nhi gãi đầu nói: “Đồ nhi nhớ không rõ lắm… trước khi vào cổ trận là khoảng hơn hai mươi năm, sau đó vào cổ trận mất một trăm năm.”
Trần Phu câm nín.
Hơn 120 năm đã khai hai mươi Mệnh Cách, nếu không tính thời gian gia tốc của cổ trận… thiên phú bậc này còn là người sao?!!
Lục Châu gật đầu nói: “Trong số các đệ tử, ngươi là lười nhất đó. Nếu muốn vượt qua nhị sư huynh ngươi thì phải cố gắng nhiều hơn nữa.”
Trần Phu cau mày nói: “Còn có thể tốt hơn thế này?”
“Nhị đồ đệ của lão phu rất chuyên tâm tu hành. Nha đầu này thì ỷ có thiên phú tốt nên còn ham chơi, luận về độ cố gắng thì nàng xếp chót trong Ma Thiên Các.”
Khụ khụ… Trần Phu nghe hết nổi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận