Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 685

Hoàng thành lặng ngắt như tờ. Đến một tiểu nha đầu Ma Thiên Các còn lợi hại và táo bạo như vậy…
Trong lòng đám người hoàn toàn tuyệt vọng!
Lục Châu tiếp tục nhìn về phía một vị trưởng lão khác của Bắc Đẩu Thư Viện.
“Người tiếp theo.”
Sắc mặt đám trưởng lão trên bầu trời đã xám như tro tàn. Trước mặt bọn hắn lúc này chỉ còn một con đường, đó là đường chết… Trên đời này còn chuyện gì khiến người ta tuyệt vọng hơn được nữa?
Tiễn cương trong tay Hoa Nguyệt Hành ông ông cộng hưởng, thỉnh thoảng nàng thay đổi phương hướng. Nơi nào có động tĩnh nàng sẽ lập tức xạ kích về phía đó.
“Được, được…”
Một trưởng lão trông có vẻ còn trẻ tuổi không chịu nổi áp lực này, chậm rãi hạ xuống đất. Vừa chạm tới mặt đất, hai chân hắn nhũn ra ngã phịch xuống.
Nỗi sợ hãi bao phủ lấy hắn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, hắn nhìn về phía Vương Việt bị ghim trên tường thành và thi thể còn mặc long bào của Lưu Thương…
Tuyệt vọng vô cùng khiến hắn từ bỏ tôn nghiêm, dập đầu cầu xin tha mạng.
“Lão tiền bối xin tha mạng! Lão tiền bối xin tha mạng!”
Phanh phanh phanh, mỗi lời cầu xin đều là một lần đầu đập xuống đất.
Trên không trung, một vị trưởng lão Thiên Hành Thư Viện cao tuổi chửi ầm lên: “Thật là làm mất hết thể diện của Thiên Hành Thư Viện ta! Đường đường là một vị trưởng lão lại vì muốn sống sót mà dập đầu trước mặt ma đầu. Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía vị trưởng lão cao tuổi.
“Cơ lão ma, người khác sợ ngươi chứ ta thì không! Chết có gì mà đáng sợ! Đường đường là Thần Đô của Đại Viêm mà lại bị hắc ám che kín bầu trời, đúng là chuyện cười lớn! Chính nghĩa ở đâu? Thiên đạo ở đâu?!!”
Hắn tiếp tục gào thét như muốn phát tiết. “Thập Tuyệt Trận đã khôi phục, cho dù chết ta cũng phải kéo ngươi theo bồi táng cùng ta!”
Lục Châu thong dong nói: “Rất tốt.”
Tay phải khẽ phất. Một chưởng ấn toát ra lam quang bay về phía lão giả. Đây là Độc Toản Ấn trong Cửu Tự Chân Ngôn của Đạo môn.
Vị trưởng lão cao tuổi kia lập tức gọi ra pháp thân tứ diệp đáng thương của mình. Ầm! Chưởng ấn đập nát pháp thân dễ như trở bàn tay, sau đó đập vào lão giả.
Cửu diệp đập tứ diệp… chẳng khác gì đập một con ruồi.
Lão giả rơi xuống, chỉ trong chớp mắt đã bị trọng thương, mất sức chiến đấu.
Lục Châu cố ý lưu lại một mạng cho lão. Trên dòng Vân Nộ Giang Lục Châu đã tiêu hao hết một nửa lực lượng phi phàm để cứu Vu Chính Hải, hiện tại tiết kiệm được bao nhiêu lực lượng phi phàm thì hay bấy nhiêu.
Đương nhiên đối với một số mục tiêu thì không cần phải tiết kiệm, chẳng hạn như Vương Việt và Lưu Thương.
Vì giết Lưu Thương, Lục Châu đã sử dụng tấm thẻ Một Kích Chí Mạng cuối cùng còn lại của mình. Đối với kẻ này Lục Châu không thèm quan tâm đến tỷ suất chi phí và hiệu quả, mà phải xem có đáng giá hay không.
Một chưởng này Lục Châu không dùng bao nhiêu lực lượng phi phàm, chỉ đủ để lão đánh mất sức chiến đấu, chẳng chóng thì chầy lão cũng sẽ phải chết mà thôi.
Một chưởng hời hợt này đã chấn nhiếp đám trưởng lão của hai đại thư viện. Không còn ai dám “thấy chết không sờn, hiên ngang lẫm liệt” như thế nữa.
Lục Châu nhìn vị trưởng lão mặt đỏ ké ngồi dưới đất, khẽ hỏi: “Thiên Hành Thư Viện?”
Tư Vô Nhai lập tức khom người nói: “Sư phụ, người này chính là một trong mười trưởng lão của Thiên Hành Thư Viện đã dẫn đạo Thập Tuyệt Trận, tên là Trần Nhiên Chi.”
Lục Châu gật đầu, thản nhiên nhìn Trần Nhiên Chi.
“Ngươi thích nói chính nghĩa… vậy lão phu cũng nói chính nghĩa với ngươi.”
Lục Châu quay đầu lại nói với đám trưởng lão thư viện đang lăng không lơ lửng. “Lão phu cho các ngươi một cơ hội, ai có thể nói cho Trần Nhiên Chi biết cái gì gọi là chính nghĩa, lão phu tha cho kẻ đó một mạng… Danh ngạch có hạn, chỉ dành cho một người duy nhất.”
Vừa dứt lời, đám trưởng lão Thiên Hành Thư Viện lập tức giành nhau giơ tay.
“Ta!”
“Để ta để ta, ta sẽ nói cho hắn biết cái gì gọi là chính nghĩa!”
“Câm miệng, các ngươi làm sao hiểu được chính nghĩa là gì! Để ta…”
Đám trưởng lão Thiên Hành Thư Viện lập tức tranh cãi um sùm, chỉ trong giây lát ai nấy đều mặt đỏ tới mang tai.
Trần Nhiên Chi gian nan ngẩng đầu, trừng mắt nhìn đám người…
Trên bầu trời, bắt đầu có người nhục mạ Trần Nhiên Chi.
“Trần Nhiên Chi, cái thứ mua danh chuộc tiếng như ngươi mà cũng xứng nói tới chính nghĩa? Ngươi leo lên được vị trí như ngày hôm nay cũng đều là nhờ hối lộ viện trưởng mà thôi! Ta khinh.”
“Trần Nhiên Chi, ngươi ghét bỏ người vợ nghèo hèn, vì muốn bỏ vợ mà không từ thủ đoạn, thậm chí còn tự tay giết chết người vợ đã đồng cam cộng khổ với ngươi, sau đó lại cưới vợ nạp thiếp! Loại người như ngươi mà cũng xứng nói tới chính nghĩa?”
“Trần Nhiên Chi…”
Trên đời này, không ai có thể tổn thương ta nhiều bằng những người được xưng là “người một nhà” với ta.
Từng tiếng mắng chửi chói tai vang lên, Trần Nhiên Chi chỉ tay vào đám trưởng lão trên không trung, miệng lắp bắp: “Ngươi… ngươi…”
Lúc này, Lục Châu vươn tay chỉ vào một người. “Ngươi.”
Vị trưởng lão kia vui mừng quá đỗi, vội vàng khom người hạ xuống. Sau khi tiếp đất, hắn không nói hai lời đã dập đầu lạy tạ Lục Châu: “Đa tạ Cơ tiền bối!”
Tư Vô Nhai lắc đầu. Trên đời này dẫu có người nhìn thấu nhân tình thế thái cũng vĩnh viễn không đoán được nhân tâm. Có người muốn chết, tất có người cầu sinh.
“Sư phụ, người này cũng là một trong mười trưởng lão của Thiên Hành Thư Viện, tên là Triệu Giang Hà.”
Trên mặt Triệu Giang Hà lộ vẻ lấy lòng, sau đó hắn đứng lên xoay người nhìn về phía Trần Nhiên Chi, mặt như băng sương.
“Không học vấn, không chính nghĩa, thấy lợi quên tình, ngươi là một kẻ tục tằn! Trần Nhiên Chi, con mẹ nó ngươi còn giả trang làm người thanh cao cái gì? Tội trạng của ngươi có thể liệt ra thành một hàng dài, ngươi còn dám mặt dạn mày dày nói chính nghĩa đạo lý với người khác?”
“Ngươi !” Trần Nhiên Chi tức giận đến nỗi nói không ra lời.
“Ngươi cái gì mà ngươi, người vì bách tính trong thiên hạ mới là chính nghĩa. Theo ta được biết, trong trận chiến ở thành Duyện Châu, U Minh Giáo vì muốn bảo vệ dân chúng toàn thành nên đã hy sinh không ít giáo chúng, còn thống lĩnh thủ thành Ma Lộ Bình lại đem dân chúng ra làm con tin, đây mà gọi là chính nghĩa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận