Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1847: Trừng phạt

Trương Tiểu Nhược dù có gan to bằng trời cũng không dám cãi lệnh sư phụ trước mặt toàn bộ đệ tử Thu Thủy Sơn, bèn quỳ xuống đất.
“Bọn hắn là khách quý vi sư mời đến đây, vi sư bảo các ngươi luận bàn đến lúc phân thắng thua là dừng. Vừa rồi ngươi đã làm gì?” Trần Phu nghiêm nghị hỏi.
“Việc này…”
Trương Tiểu Nhược nguỵ biện, “Đồ nhi đâu có làm cái gì? Đồ nhi chỉ muốn thắng để vãn hồi chút tôn nghiêm cho Thu Thủy Sơn. Các bằng hữu Ma Thiên Các có tu vi cao thâm, đồ nhi đương nhiên phải dùng toàn lực ứng phó. Biết là luận bàn phải dừng lại đúng lúc, nhưng đao kiếm không có mắt, không ai có thể đảm bảo mình hoàn toàn khống chế được việc này! Cầu sư phụ thông cảm!”
Khụ khụ khụ… Trần Phu bị tức giận đến mức ngã ngồi vào ghế.
“Nghiệt đồ… nghiệt đồ bất hiếu!”
Lời giảo biện của đệ tử khiến tâm cảnh thánh nhân của Trần Phu đại loạn.
Bao nhiêu năm qua, Trần Phu chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như lúc này. Lời nói của Trương Tiểu Nhược đã đâm sâu vào tâm cảnh của hắn.
“Sư phụ!” Trương Tiểu Nhược bò lên bậc thang, tỏ vẻ vô cùng lo lắng.
Lúc này, Lục Châu bỗng lắc đầu nói: “Được rồi.”
Giọng Lục Châu ẩn chứa một cỗ lực lượng nhàn nhạt áp chế toàn trường, không một ai dám lên tiếng nữa.
“Trần Phu, ngươi đang giáo huấn đồ đệ, lão phu lẽ ra không nên nhúng tay. Nhưng thân thể của ngươi không ổn, đám đồ đệ của ngươi sợ là đều đang âm mưu tạo phản.”
Thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn nghe vậy lập tức quỳ xuống, vội vàng nói:
“Đồ nhi không dám!”
“Đồ nhi một lòng trung thành với sư phụ, trời đất chứng giám!”
Từng người đều hô hào khẩu hiệu biểu lộ lòng trung thành.
Các đệ tử Ma Thiên Các nhìn thấy cảnh này bỗng nhiên cúi gằm mặt xuống, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Cảnh tượng này rất là quen mắt nha.
Trần Phu muốn nói chuyện nhưng Lục Châu đã giơ tay lên ra hiệu: “Ngươi là chủ nhà, lão phu chỉ là khách nhân. Theo lý mà nói, khách phải theo chủ. Nhưng tình huống bây giờ không ổn lắm, nếu ngươi đồng ý thì lão phu sẽ thay ngươi xử lý.”
Trần Phu ước gì được như thế. Vừa rồi Trương Tiểu Nhược có sát ý, Trần Phu đương nhiên nhìn ra được. Mời Lục Châu đến đây kỳ thực là vì hy vọng Lục Châu có thể ổn định thiên hạ này, để cho thiên hạ tiếp tục được thái bình.
Những thứ khác… Trần Phu không màng đến nữa.
Nhưng đám đệ tử Thu Thủy Sơn thì kinh ngạc không thôi. Người này làm khách mà muốn lấn át chủ? Ở đâu ra cái lý này?
Trần Phu nói: “Thế thì rất tốt.”
Đệ tử Thu Thủy Sơn câm nín.
Lục Châu nhìn về phía đám đệ tử của Trần Phu. Cảnh ngộ này hắn đã từng trải qua, trên đời này không ai hiểu rõ tâm tình của Trần Phu lúc này hơn Lục Châu.
“Lão phu và sư phụ các ngươi là người chung chí hướng. Được Trần đại thánh nhân tín nhiệm mời đến đây làm khách, lão phu cũng coi như là bằng hữu của Thu Thủy Sơn.” Lục Châu nói.
Trần Phu lập tức gật đầu: “Ma Thiên Các đương nhiên là bằng hữu của Thu Thủy Sơn.”
Lục Châu nói tiếp: “Trương Tiểu Nhược.”
Trương Tiểu Nhược khẽ sửng sốt. “Tiền… tiền bối?”
“Ngươi luận bàn với đồ nhi của lão phu, chỉ cần giữ vững tâm tình là nắm chắc thắng lợi trong tay. Thế nhưng lòng ngươi phập phồng không yên, cầu thắng nên sốt ruột, thậm chí còn động sát ý với hắn. Ngươi có thừa nhận không?” Lục Châu nói.
Trương Tiểu Nhược giải thích: “Sát ý gì chứ? Tiền bối, ngài đừng có nói xấu ta! Ta sao có thể động sát ý với hắn, luận bàn vốn là đao thương không có mắt.”
Thấy hắn vẫn tiếp tục xảo biện, Lục Châu thở dài lắc đầu: “Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”
Trương Tiểu Nhược giật mình. Hắn quay đầu nhìn về phía sư phụ Trần Phu, lại nhìn Lục Châu, rốt cuộc cũng bừng tỉnh.
Đây mà là luận bàn cái gì? Rõ ràng là sư phụ tìm người đến trợ trận!
Trương Tiểu Nhược nói chắc như đinh đóng cột: “Ta không có!”
Lục Châu nhìn về phía Trần Phu: “Trần đại thánh nhân, đây là đồ đệ của ngươi, ngươi muốn xử trí hắn như thế nào?”
Nếu là bình thường, Trần Phu đã nổi trận lôi đình giáo huấn Trương Tiểu Nhược. Đáng tiếc hiện tại hắn bị trọng thương, đại hạn thọ mệnh lại sắp đến, có khi giữa chừng tắt thở cũng không biết được.
Sinh tử hắn còn không sợ, chút chuyện này thì có là gì? Cái Trần Phu còn lo lắng quan tâm chỉ có đại cục thiên hạ.
Trần Phu nói: “Lục lão đệ, ngươi muốn xử trí thế nào thì cứ xử trí thế nấy.”
Đám đệ tử Thu Thủy Sơn lập tức xôn xao một mảnh. Đây có khác gì là giao mạng đệ tử vào tay đối phương đâu?
Các đệ tử Thu Thủy Sơn cảm thấy thất vọng và đau khổ.
Cũng chính lúc này, Lục Châu trầm giọng nói: “Được!” Sau đó nhìn về phía Trương Tiểu Nhược. “Lão phu thay sư phụ ngươi trừng phạt ngươi một lần, để ngươi biết hối cải mà làm người!”
Trong lòng Trương Tiểu Nhược càng thêm không phục.
“Chờ đã.” Trần Phu đương nhiên biết Lục Châu muốn nương tay, cho mình mặt mũi.
“Ngươi muốn bao che cho hắn?” Lục Châu hỏi.
Trần Phu lắc đầu nói: “Trương Tiểu Nhược, trước đây ngươi cấu kết với sứ giả đông đô, vi sư đã cảnh cáo ngươi một lần. Nay ngươi lại phạm sai lầm lớn, vi sư nhất định phải trừng phạt ngươi, lấy đi ba Mệnh Cách của ngươi để răn đe. Ngươi có nhận phạt không?!”
“Ba… ba Mệnh Cách?!”
Tam đệ tử Chu Quang, tứ đệ tử Vân Đồng Tiếu và các đệ tử không phải chân nhân đều kinh ngạc quỳ xuống.
“Sư phụ, tuy lão ngũ phạm sai lầm nhưng tội đâu đến mức bị trừng phạt ba Mệnh Cách? Hình phạt này có phải quá nặng rồi không?!” Chu Quang nói.
“Đúng vậy! Sư phụ, lão ngũ vừa tấn thăng lên cảnh giới chân nhân, tuy nói trong ba ngày có thể bù đắp Mệnh Cách nhưng thời gian ngắn như vậy, biết đi đâu tìm Mệnh Cách Chi Tâm thích hợp chứ?” Vân Đồng Tiếu nói.
“Cầu sư phụ khai ân, tha thứ cho ngũ sư huynh.”
“Cầu sư phụ khai ân!”
Vẻ mặt Trần Phu rất hờ hững, lại nói thêm một câu: “Lấy đi ba Mệnh Cách của ngươi, trong vòng ba ngày không được bổ sung Mệnh Cách!”
“Sư phụ!” Đám người kinh hô.
“Ngũ sư huynh tuy có sai nhưng trừ bỏ Mệnh Cách có phải là quá nặng không sư phụ? Huynh ấy là chân nhân mà, là một trong những trụ cột của Đại Hàn. Hủy đi ba Mệnh Cách thì sẽ không còn là chân nhân nữa, việc này có khác gì giết huynh ấy đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận