Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 980

“Thiên Vũ Viện lệ thuộc vào triều đình, hiệu trung với triều đình, viện trưởng Dư Trần Thù càng là tướng tài đắc lực dưới trướng bệ hạ. Bệ hạ đích thân đến đây đã là thành ý lớn nhất, Lục tiền bối…”
Lục Châu đưa tay ngắt lời hắn lần nữa. “Nghe không hiểu lời lão phu à?”
Vương Sĩ Trung nhướng mày. Hắn hoàn toàn không ngờ thái độ của đối phương lại cường ngạnh như vậy. Quá mức cường ngạnh!
“Lão phu nói cái gì thì chính là cái đó.” Lục Châu nói.
Nhiếp Thanh Vân kiên định nói hùa theo: “Lời Lục tiền bối nói đã rất rõ ràng. Vương tướng công, nếu ngài vẫn chưa hiểu ta có thể giải thích thêm mấy lần.”
Vương Sĩ Trung càng nghe càng thấy không hài lòng, nhưng hắn không dám khinh thường mà chỉ nói: “Ta có thể cam đoan với chư vị, Dư viện trưởng có thể làm gì thì ta và bệ hạ đều có thể làm nấy, cũng có đầy đủ năng lực đáp ứng mọi điều kiện của chư vị.”
Hắn vung tay lên, đám tướng sĩ nhanh chóng mang lên rất nhiều rương lễ vật, nhiều gấp ba lần số lượng rương của Mạc Bất Ngôn.
Lý Vân Tranh cũng nghi hoặc hỏi: “Lão tiên sinh, vì sao ngài nhất định muốn Dư viện trưởng ra mặt?”
Không đợi Lục Châu trả lời, Vu Chính Hải đã hừ nhẹ nói: “Hắn có thể đến, vì sao lại không đến? Mặt mũi thật lớn!”
Vương Sĩ Trung lên tiếng: “Lục tiền bối, có thể cho ta nói một câu không?”
Lục Châu liếc nhìn đám rương lễ vật, xem ra lại có không ít phù chỉ rồi, bèn thoải mái đáp: “Nói đi.”
“Dư viện trưởng đảm nhiệm chức vị quan trọng, mấy ngày nay trong kinh đô phát hiện có không ít cao thủ ẩn nấp không rõ lai lịch, đã giết không ít cao thủ của triều đình. Dư viện trưởng cần phải toạ trấn Thiên Vũ Viện, không thể tự ý rời đi. Vì thế mới tấu lên bệ hạ, nhờ người đến hoà đàm.” Vương Sĩ Trung giải thích.
“Cao thủ Thiên Vũ Viện nhiều như mây mà cũng có lúc sợ hãi?” Vu Chính Hải hỏi.
Vương Sĩ Trung đáp: “Thiên Vũ Viện có rất nhiều cao thủ phân bố khắp mười đạo Đại Đường, trong một khoảng thời gian ngắn rất khó có thể triệu tập đầy đủ. Thật không dám giấu giếm, chuyến này triều đình tới Vân Sơn không chỉ vì đệ tử Thiên Vũ Viện mà còn có một việc khác.”
“Còn việc gì?” Lục Châu có thể nhận ra người này nắm giữ quyền hành cực lớn. Phía sau lưng hắn còn có một thế lực khổng lồ, nhìn nét mặt im lìm của Lý Vân Tranh là biết.
Vương Sĩ Trung nói: “Lục tiền bối… đến từ kim liên giới phải không?”
Đám người ngẩng đầu, Cao công công đứng bên cạnh cũng giật mình nhìn Vương Sĩ Trung.
Lục Châu không đáp, chỉ tiếp tục nhìn hắn. Vương Sĩ Trung nói tiếp:
“Con đường giữa kim liên giới và hồng liên giới đã được khai thông, ta tin rằng Lục tiền bối vượt qua vạn dặm Vô Tận Hải hoàn toàn không phải vì muốn thôn tính Đại Đường.”
“Thiên Vũ Viện đã nghiên cứu ra đủ loại khí cụ vận chuyển như Thuỷ Toa, Thiên Toa, Không Liễn… có thể tự do ra vào kim liên giới.”
“Theo ta được biết, kim liên giới có hạn chế tại tu vi cửu diệp, trước đây không ai có thể đột phá. Sau này mới xuất hiện lý luận tu hành mới tên là phương pháp trảm liên. Pháp này vừa ra, kim liên giới trưởng thành cực nhanh, cửu diệp xuất hiện như nấm mọc sau mưa.”
“Dù vậy, thực lực tổng hợp của kim liên giới vẫn thua xa hồng liên giới. Lục tiền bối, ta nói có đúng không?”
Lục Châu không để ý tới Vương Sĩ Trung mà quay đầu nhìn sang Lý Vân Tranh. “Ngươi là hoàng đế, ngươi thấy thế nào?”
Lý Vân Tranh chỉ tay vào mình. “Ngài đang hỏi… trẫm?”
Thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người mình, Lý Vân Tranh đột nhiên có chút cảm giác ưu việt, bèn chậm rãi nói:
“Trẫm cảm thấy, tuy rằng hai giới đã khai thông nhưng không nên đấu đá, chém giết hay thôn tính lẫn nhau.”
“Hồng liên cũng vậy mà kim liên cũng thế, đều là con người cả thôi. Trẫm từng xem rất nhiều cổ tịch, loài người đã trải qua vô số kiếp nạn do hung thú gây ra. Trong cổ tịch nói rất rõ, cho dù là những tu hành giả mạnh mẽ nhất cũng không phải là đối thủ của đám hung thú. Sau những trận chiến này, dân chúng lầm than, tu hành giới gần như quay về con số không.”
“Trong cổ tịch còn nói…”
Lý Vân Tranh còn chưa nói xong, giọng nói bén nhọn của Cao công công đã vang lên: “Bệ hạ, những chuyện này không liên quan gì đến cuộc đàm phán hôm nay. Mời bệ hạ nói tóm tắt ngắn gọn.”
Lý Vân Tranh không nói tiếp, cũng không nổi giận như trước mà bỗng dưng trở nên trấn định. Hắn chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: “Đưa đao tới.”
“Bệ hạ, ngài trói gà không chặt, cần đao để làm gì?”
“Ngay cả quyền được cầm đao trẫm cũng không có sao?” Lý Vân Tranh trầm giọng nói.
Vương Sĩ Trung cảm thấy hứng thú muốn biết tiểu hoàng đế định làm gì, liền phất tay nói: “Đưa đao cho bệ hạ.”
“Vâng.” Một tướng sĩ dâng bội đao của mình lên.
Khi Lý Vân Tranh cầm lấy thanh đao, toàn thân hắn khẽ lảo đảo. Một số tiểu thái giám lén lút che miệng cười trộm. Lý Vân Tranh không nổi giận mà nhìn về phía Lục Châu.
“Lão tiên sinh, ngài từng nói… mặc kệ kẻ nào cản đường ta cũng phải thanh trừ hắn, có đúng không?”
“Đúng vậy.” Lục Châu đáp.
“Nhưng loại người như ta… ngay cả đao cũng cầm không nổi thì nên xử lý như thế nào?”
Bầu trời Vân Sơn thoáng đãng tươi sáng nhưng không khí thì lại bị đè nén đến không thở nổi.
Cao công công xem thường cầm ấm trà lên, tự rót cho mình một chung. Hắn cầm chung trà lên uống cạn rồi đặt xuống bàn. Cạch! Chung trà hãm sâu vào trong bàn đến nửa tấc.
Không ai quan tâm đến suy nghĩ của vị hoàng đế trẻ tuổi này, bởi vì cảnh tượng như vậy đã chẳng khiến người nào kinh ngạc.
Lục Châu vuốt râu khẽ nói: “Lão phu vẫn đáp như trước… làm hết khả năng của ngươi.”
Lý Vân Tranh câm nín.
Đám cung nữ thái giám sau lưng đều cười trộm xem náo nhiệt. Cao công công cất tiếng nói the thé: “Bệ hạ bớt giận, lấy đại cục làm trọng.”
Lý Vân Tranh đột nhiên nắm chặt chuôi đao, đi tới trước mặt Cao công công gằn từng chữ: “Cao Thế Nguyên, ngươi nhiều lần khi quân phạm thượng, hôm nay trẫm sẽ lấy đầu ngươi!”
Hắn lấy hết sức bình sinh vung đao bổ tới. Cao công công khinh thường nâng hai ngón tay lên kẹp lấy lưỡi đao.
Tâm tình Lý Vân Tranh chìm vào đáy cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận