Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1480

Tu hành giả kia không phủ nhận. “Chuyện này bọn ta sẽ tự giải quyết.”
“Theo lão phu biết, lực lượng suy bại không dễ tiêu trừ, trong vòng ba ngày nếu không được cứu chữa thì các ngươi sẽ bị lực lượng này ăn mòn, vĩnh viễn cũng không thể thoát thân…” Lục Châu nói.
Vừa dứt lời, một tu hành giả trong số đó lảo đảo lui lại, ngã rạp xuống đất, toàn thân phát run.
“Nhị đệ, nhị đệ!”
“Sao rồi?!”
“Lực lượng suy bại đã ăn mòn đến trái tim!”
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, trên đầu ướt đẫm mồ hôi.
Lục Châu tiếp tục nói: “Lão phu có thể giải trừ lực lượng suy bại cho các ngươi. Điều kiện là, giao ra Huyền Vi Thạch.”
“Đại ca, nhị đệ sắp không chịu được nữa rồi!”
Ba người đỡ lấy tu hành giả kia, trên mặt vô cùng lo lắng.
Minh Thế Nhân cười nói: “Sư phụ, thật ra có cứu bọn hắn hay không cũng không quan trọng. Chờ bọn hắn chết sạch, Huyền Vi Thạch sẽ là của chúng ta.”
“Tứ sư huynh nói đúng nha.” Tiểu Diên Nhi phụ hoạ.
Đám tu hành giả mặc trường bào xám cạn lời.
Bốn người dìu nhau bay lên không trung, nhưng vừa đi được mấy mét đã đồng loạt rơi xuống, đứng không vững.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly đều giữ im lặng. Bọn họ thuộc trường phái lý tưởng, không thích lợi dụng lúc người gặp khó khăn.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Không biết tốt xấu… Nếu chúng ta muốn cướp thì đã động thủ từ lâu, còn tốn thời gian nói nhảm với các ngươi à?”
Tu hành giả kia nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó xoay người lại hỏi: “Lão tiên sinh thật sự có thể giải trừ lực lượng suy bại?”
Đó không phải là thủ đoạn bình thường đâu.
Lục Châu nói: “Tin hay không thì tuỳ ngươi.”
Tu hành giả suy nghĩ một lát, cắn răng nói: “Được! Nếu lão tiên sinh có thể giải trừ lực lượng suy bại cho huynh đệ chúng ta, ta sẽ chắp tay dâng Huyền Vi Thạch cho ngài.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, phất tay đánh ra một đoá kim liên mang theo lực lượng Thiên Tướng.
“Kim liên?” Trong mắt tu hành giả loé lên vẻ kinh ngạc.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Châu nói.
Kim liên nở rộ, tất cả mọi người đều cảm nhận được lực lượng sinh cơ bành trướng ẩn chứa bên trong.
Chỉ trong phút chốc, vết thương trên cánh tay bốn người nhanh chóng khép lại, toàn bộ lực lượng suy bại bị cưỡng chế bốc hơi ra ngoài rồi tiêu tán.
Chưa đến một khắc đồng hồ, bốn người đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Lượng tử khí này không bằng một góc tử khí trên người Đoan Mộc Sinh nên trị liệu cũng không hao tổn bao nhiêu lực lượng.
Trên mặt bốn người tràn ngập vẻ không thể tin nổi, bọn hắn đứng lên hoạt động gân cốt, sờ sờ gò má.
Minh Thế Nhân không hề khách khí nói: “Huyền Vi Thạch.”
Bốn người qua cơn hưng phấn, lập tức tụ lại một chỗ xì xà xì xầm, không biết đang nói cái gì.
“Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên tuân thủ lời hứa hẹn…” Nhan Chân Lạc nói.
Vừa dứt lời, bốn người bỗng xoay người lại đứng thành một hàng, đồng thời quỳ xuống nói:
“Đa tạ lão tiên sinh, Huyền Vi Thạch chắc chắn sẽ đưa cho ngài. Chỉ là huynh đệ chúng ta còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
“Nói đi.”
“Chúng ta muốn được hợp tác với lão tiên sinh… Ta nghe người ta nói phương bắc xuất hiện thú hoàng, phàm là nơi có thú hoàng cư ngụ đều sẽ có thiên tài địa bảo xuất hiện.”
Đây chính là siêu cấp vú em nha. Bọn hắn quanh năm hành tẩu trong bí ẩn chi địa, biết rất rõ tầm quan trọng của một vị trị liệu đại sư.
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, không cần phải mang theo bọn hắn, vừa nhìn đã thấy vướng tay vướng chân.”
Vướng tay vướng chân?
Lão đại không phục đứng lên, lấy ra hơn mười tấm phù chỉ, bàn tay vỗ một cái. Phù chỉ bay đầy trời như đom đóm, tản ra tứ phía.
“Truy tung ấn phù.”
Lão nhị cũng đứng lên, trong tay xuất hiện một vũ khí hình cây bút, nhanh chóng phác hoạ ra thanh sắc cương ấn dưới mặt đất. Một phù văn cương ấn xuất hiện, hắn là phù văn sư.
Lão tam rút đao ra, ném về phía một cự thạch gần đó. Cây đao lượn một vòng quanh cự thạch rồi bay trở về tay hắn.
Oanh! Đá vụn bay đầy trời.
Lão tứ đạp đất nhảy lên, thân ảnh như gió cấp tốc thu nạp toàn bộ đá vụn giữa trời tụ lại thành một khối, ôm ở trước ngực.
Minh Thế Nhân nói: “Ồ… đúng là có tài.”
Lão đại tự hào nói:
“Lão tiên sinh tinh thông thuật trị liệu, sư huynh đệ chúng ta vừa vặn đều có chuyên môn mình am hiểu. Nếu phối hợp với nhau, chúng ta có thể đạt được nhiều hơn cả một viên Huyền Vi Thạch… Mời lão tiên sinh suy tính một chút.”
Nói xong, hắn ném viên Huyền Vi Thạch ra.
Minh Thế Nhân tiếp lấy, hà một hơi lên Huyền Vi Thạch rồi dùng tay áo chà chà, xoa xoa đến khi nó sáng bóng lên, gật gù nói: “Là hàng thật!”
“Tứ sư huynh thật lợi hại!” Tiểu Diên Nhi nói.
“Ngươi biết Huyền Vi Thạch?” Nhan Chân Lạc kinh ngạc hỏi. Món đồ này quá mức trân quý, người bình thường rất khó có thể nhìn thấy.
“Không biết.” Minh Thế Nhân đáp.
Không biết mà còn đòi nhận ra thật giả?!
Lục Châu chỉ nhìn thoáng qua đã biết Huyền Vi Thạch là thật, bèn nói: “Lấy năng lực của các ngươi, sao lại bị Ly Lực để mắt tới?”
Ly Lực rất nhỏ yếu, đến cự thú bình thường cũng không sánh bằng, Thiên Giới Bà Sa muốn giết nó là việc quá dễ dàng.
“Ai dà… chuyện này nói ra rất dài dòng. Viên Huyền Vi Thạch này nằm bên trong sào huyệt Ly Lực. Huynh đệ chúng ta nghĩ hết biện pháp, chỉ có cách lẻn vào trong hang động mới lấy được. Nhưng không ngờ bên trong lại có thú vương Ly Lực. Nếu là thú vương khác thì chúng ta cũng có thể đánh một trận, nhưng con thú vương này lại có quá nhiều đàn em.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Hợp tác cũng được, nhưng lão phu phải nói trước một việc.”
“Mời lão tiên sinh nói.”
“Vật phẩm thu được, lão phu nắm quyền ưu tiên lựa chọn.”
Bốn người sững sờ.
Lão tam ấp úng nói: “Theo quy củ của bí ẩn chi địa… khi hợp tác, song phương nên chia đều.”
“Hiện tại phải làm theo quy củ của lão phu.” Lục Châu nói.
“Có đồng ý hay không là tuỳ các ngươi.” Lục Châu chắp tay sau lưng, bay về phương bắc. Mấy người Ma Thiên Các cấp tốc đuổi theo.
Bay được mấy ngàn mét, bốn huynh đệ mặc trường bào xám cũng đuổi tới.
“Lão tiên sinh, xin dừng bước.”
Lục Châu dừng lại, quay đầu nhìn bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận