Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 761

Ngay sau đó, toà pháp thân cửu diệp màu đỏ cao mười lăm trượng kia bay lướt qua, quang mang màu đỏ rọi sáng toàn bộ sơn mạch như một vầng mặt trời cực kỳ chói mắt.
Ngu Thượng Nhung kinh ngạc nghĩ. “Không phải sư phụ! Đại Viêm lại có cửu diệp xuất thế rồi sao?”
Hắn nín thở nhìn theo vị cửu diệp hồng liên kia rời đi, mãi cho đến khi toàn bộ đám người đã mất dạng ở đằng xa mới thôi.
“Vì sao lại là hồng liên?”
Dù Ngu Thượng Nhung được mệnh danh là Kiếm Ma đệ nhất cũng không tài nào hiểu nổi.
Thôi vậy, cứ về Đại Viêm rồi tính. Ngu Thượng Nhung tung người rời khỏi đại thụ, vừa bay được vài mét thì phía sau chợt truyền đến một thanh âm: “Vị bằng hữu này…”
Ngu Thượng Nhung giật mình, lăng không dừng lại cúi đầu nhìn xuống.
Có lẽ do vừa rồi thu liễm khí tức nên Ngu Thượng Nhung không cảm giác được có tu hành giả đến gần.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Các hạ có việc gì sao?”
“Các hạ đến từ Thiên Vũ Viện?” Đối phương hỏi.
Thiên Vũ Viện?
Ngu Thượng Nhung tung hoành thiên hạ bấy lâu mà chưa từng nghe nói đến môn phái này. Có lẽ là một tiểu môn phái không có gì nổi trội.
“Không phải.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Nếu không phải… vậy các hạ ở đây làm gì?”
Ngu Thượng Nhung đột nhiên nhận ra khẩu âm của người này hơi khác lạ, bèn nói: “Thật xin lỗi, nếu muốn chất vấn thì e là ta sẽ làm ngươi thất vọng.”
Loại hỏi chuyện kiểu tra hỏi con tin thế này quả thực khiến Ngu Thượng Nhung không được thoải mái.
“Ta cũng rất xin lỗi, nhưng khi Phi Tinh Trai hỏi chuyện thì ngươi nhất định phải trả lời.”
“Phi Tinh Trai?”
Người kia dường như đã nhận ra sự ngạc nhiên của Ngu Thượng Nhung. “Ngươi không biết Phi Tinh Trai? Đáng tiếc, lời nói đùa này không hề buồn cười một chút nào.”
Hai chân kẻ đó đạp đất, lao vọt lên không trung đối mặt với Ngu Thượng Nhung. Dưới bầu trời đêm, bốn mắt nhìn nhau sát khí tung hoành.
Ngu Thượng Nhung là Kiếm Ma, sao có thể không nhận ra sát khí trên người hắn, bèn cười bảo: “Ngươi muốn giết ta?”
“Thà giết lầm ngàn người cũng không thể bỏ sót một người. Hy vọng kiếp sau ngươi đầu thai đến nơi tốt hơn.” Nói xong kẻ này lập tức đánh ra một đạo chưởng ấn màu đỏ.
Ngu Thượng Nhung nghiêng người né tránh, hai mắt nhìn chằm chằm chưởng ấn màu đỏ kia.
Đối phương vẫn tiếp tục đánh ra mấy đạo chưởng ấn, Ngu Thượng Nhung nâng hai ngón tay lên bắn ra kiếm cương đánh tan chưởng ấn!
Ầm!
Sắc mặt kẻ đó kinh hãi: “Màu vàng kim? Ngươi là ai?”
“Tại hạ là Ngu Thượng Nhung.” Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt đáp lời.
“Cái gì mà Ngu Thượng Nhung… ngươi rốt cuộc là người của môn phái nào?”
Ngu Thượng Nhung lúc này cũng phải giật mình. Nếu theo sáo lộ thông thường, khi đối phương nghe được cái tên này thì lý ra nên run rẩy toàn thân, bị doạ đến tè ra quần mới đúng. Sao kẻ trước mặt lại xử sự không theo sáo lộ gì cả vậy?
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn lên bầu trời… Chẳng lẽ ta đã xuống địa ngục?
Thấy Ngu Thượng Nhung không trả lời, kẻ này chắp tay, nghiến răng lạnh lùng nói: “Tìm chết!”
Ông!
Một toà pháp thân hồng liên ngũ diệp xuất hiện trước mặt Ngu Thượng Nhung, sau đó công kích tới.
Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên bất động, khoanh tay như đang có điều suy nghĩ.
Pháp thân hồng liên đã tới trước mặt, Trường Sinh Kiếm sau lưng Ngu Thượng Nhung đột nhiên phá vỡ lớp vải bọc ngoài, nở rộ quang mang!
Trường kiếm toả quang mang màu đỏ bắn ra mấy đạo kiếm cương chém ngang toà pháp thân kia rồi lượn một vòng bay trở về sau lưng Ngu Thượng Nhung.
Pháp thân ngũ diệp bị chém đôi tiêu tán theo gió. Đối phương lập tức bị trọng thương rơi xuống mặt đất, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Ngu Thượng Nhung chậm rãi hạ xuống nhìn chằm chằm kẻ này, nhàn nhạt hỏi: “Đây là đâu?”
Đối phương kinh hãi đến mức run rẩy. “Người của Thiên Vũ Viện… ngươi, ngươi điên rồi…”
Lời còn chưa nói xong, kẻ này đã ngoẹo đầu sang một bên, hoàn toàn tắt thở.
Ngu Thượng Nhung thở dài lắc đầu rồi nhìn về phương xa suy nghĩ đến xuất thần. Trầm mặc một lúc, hắn mới lạnh nhạt mở miệng: “Thú vị.”
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
[Sau khi quyền hạn của Hệ thống được nâng cao, phạm vi bao trùm cũng tăng lên, khen thưởng của địa giới được cộng thêm 1.000 điểm công đức.].
Tiếng thông báo thứ nhất không làm Lục Châu bất ngờ, nhưng tiếng thông báo thứ hai khiến hắn mở to mắt.
“Khen thưởng của địa giới?”
Nhớ tới lúc ở dưới vực sâu đánh giết hung thú Xích Diêu, Lục Châu thu hoạch được 5.000 điểm công đức mà không hề được khen thưởng thêm từ địa giới.
Như vậy ban thưởng này đến từ đâu?
“Ngu Thượng Nhung…?”
Lục Châu vừa suy nghĩ vừa vuốt râu. Nếu Ngu Thượng Nhung đã đến được hồng liên địa giới vậy thì muốn tìm được hắn sẽ khó càng thêm khó.
Điều duy nhất khiến Lục Châu không yên lòng chính là đồ đệ này từ trước đến nay vẫn luôn hành sự rất quật cường ngạo khí…
Hầy. Nếu đứa mất tích là lão tứ thì tốt biết bao.
Ủa, sao tự dưng lão phu lại có suy nghĩ kỳ quái như thế chứ?!
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem.
Điểm công đức: 5.603 điểm.
Điểm may mắn đã tích luỹ được 12 điểm.
Nhiêu đó chẳng đủ để mua được tấm thẻ đạo cụ nào ra hồn, thôi thì rút thưởng xem sao.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức và 12 điểm may mắn, thu hoạch được 12 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Vận may không tệ. Chơi tiếp.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được 5 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Trước đó thì xui liên tục, lần này thời của lão phu tới rồi. Cảm giác thật sảng khoái!
“Rút thưởng!”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, điểm may mắn cộng 1, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.].
Mười lần rút thưởng sau đó đều là bom xịt.
Lục Châu nhướng mày, vận may còn chưa kịp bắt đầu đã xài hết rồi sao?
Làm lại!
Cùng lúc đó.
Trong phòng nghị sự ở Lương Châu Thành.
Tư Vô Nhai vừa xem xong quyển bút ký của Lạc Thời Âm, tâm thần vẫn còn đang rung động mạnh.
Nhìn những trang giấy còn lại bị xé, hắn âm thầm lắc đầu thở dài. Nếu quyển bút ký này còn đầy đủ thì sẽ trợ giúp rất nhiều cho những suy đoán của hắn.
Tư Vô Nhai cầm bút lên, bắt đầu ký hoạ. Chỉ chốc lát sau trên bàn đã có một bức địa đồ đơn giản.
Lúc này, Giang Ái Kiếm từ bên ngoài đi vào, khoanh tay nói: “Vẽ gì thế?”
“Địa đồ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận