Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1270

Có một số Mệnh Cách thú, mấy vị cửu diệp liên thủ có thể đối phó. Cũng có một số Mệnh Cách thú dù là thập diệp cũng không giết được.
Loan Điểu chính là một trong số đó. Nó không chỉ am hiểu phi hành, lực phá hoại kinh người mà còn rất linh hoạt, mạnh hơn cả Mệnh Cách thú Sơn Cao và Linh Cừ.
Đúng lúc này xung quanh Ngu Thượng Nhung đột ngột xuất hiện hàng trăm ngàn đạo kiếm cương, toàn bộ ập tới chém vào người Loan Điểu.
Trong chớp mắt, kiếm cương tiêu tán.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên rồi xuất hiện trước mặt mọi người, đưa lưng về phía Loan Điểu. Trên mặt hắn nở nụ cười nhàn nhạt.
Trường Sinh Kiếm lượn quanh Loan Điểu một vòng rồi tự động bay vào vỏ kiếm đeo trên lưng Ngu Thượng Nhung.
Chiến đấu kết thúc.
Chưởng môn Từng Diễn và các đệ tử lộ ra biểu tình cổ quái, thầm nghĩ người này quả là thích ra vẻ, đang đánh nhau với Loan Điểu mà lại đưa lưng về phía nó, có khác gì tự tìm đường chết?
Nhưng một màn kinh người đã xảy ra. Thân thể Loan Điểu đột ngột chia năm xẻ bảy, từ trên trời rơi thẳng xuống đất, máu tuôn như mưa, từng khối thịt nện xuống mặt đất thình thịch rung động.
Mỗi một vết chém đều tinh chuẩn vô cùng, hoàn toàn không làm tổn hại đến Mệnh Cách Chi Tâm bên trong. Viên Mệnh Cách Chi Tâm trong suốt lóng lánh rơi ra ngoài, toả quang mang rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
“Đây…”
Đám người Vấn Thiên Tông ngơ ngác nhìn, miệng đắng lưỡi khô, vẻ mặt cổ quái lập tức biến thành kinh hãi, theo bản năng lùi về sau mấy bước.
“Đều là thập diệp, vì sao chênh lệch lại lớn như vậy?”
Từng Diễn đau khổ nghĩ, Vấn Thiên Tông đúng là xui tám đời, quả nhiên gặp ngay kẻ đến cướp Mệnh Cách Chi Tâm.
Từng Diễn chợt nhớ ra một điều, vừa rồi khi pháp thân của người nọ xuất hiện, hình như không phải màu đỏ…
Đây là đồ đệ của Lục lão ma?
Ngu Thượng Nhung cất tiếng nói: “Cho các vị một lời khuyên, mọi việc đều nên lượng sức mà làm.”
“A… việc này…” Cơn tức giận của đám người Từng Diễn lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Một vị trưởng lão nói: “Xin hỏi, các hạ có phải đến từ kim liên giới?”
Đám người Vấn Thiên Tông biết rõ Hắc Thuỷ Huyền Động thông với kim liên giới, vị kiếm khách này đột nhiên xuất hiện, lại gọi ra kim sắc kiếm cương, rõ ràng đến từ kim liên.
Ngu Thượng Nhung không trả lời mà nhàn nhạt cười đáp: “Sau này gặp lại.”
Nói xong, thân ảnh hắn loé lên rồi lướt về phía chân trời, chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn biến mất.
Đám người giật mình một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
“Chưởng môn! Mệnh Cách Chi Tâm! Hắn không có lấy Mệnh Cách Chi Tâm đi!”
Đám đệ tử Vấn Thiên Tông vui mừng quá đỗi, rối rít kêu lên, chạy như bay đến nhặt Mệnh Cách Chi Tâm.
Hai mắt Từng Diễn nóng bỏng, nâng viên Mệnh Cách Chi Tâm lên bằng hai tay, miệng nở nụ cười ngây ngốc.
Chuyện như vậy cũng đang diễn ra ở rất nhiều nơi khác trong hồng liên giới, sau đó lan dần ra cả kim liên giới.
Việc lũng đoạn Mệnh Cách Chi Tâm của hắc liên giới đã bị dừng lại, Mệnh Cách thú xuất hiện ở các nơi, ai cần Mệnh Cách Chi Tâm đều sẽ có cơ hội đoạt lấy, đây chỉ là vấn đề thời gian.
Cùng lúc đó.
Thao tác của Vu Chính Hải càng lúc càng lưu loát ổn định, quang mang trong phù văn thông đạo thanh tịnh như nước suối, chầm chậm lưu động không chút xóc nảy.
“Đại sư huynh, huynh thuần thục hơn trước rồi.” Tiểu Diên Nhi một tay quấn lọn tóc, không ngừng tán dương.
“Cửu sư muội, muốn học không?”
“Không học.”
Vu Chính Hải cạn lời.
Bốn phía truyền đến âm thanh loẹt xoẹt. Choang !
“Đến rồi.”
Quang hoa tiêu thất, thế giới mịt mù sương trắng xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Đây là một ngọn núi cao trăm trượng, đám người hiện ra ngay trên đỉnh núi, tầm mắt rộng lớn vô cùng.
Hàn phong thổi tới.
“Đây là bạch liên giới sao?” Tiểu Diên Nhi tò mò nhìn phong cảnh xung quanh, ngoại trừ tuyết trắng mênh mang vô tận thì chẳng còn thấy gì khác.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Nơi này vắng vẻ, là khu vực cao nhất ở Đại Minh. Trụ sở của Bạch Tháp chính là trên ngọn núi cao nhất. Có Bạch Tháp ở đây, tất cả dị tộc đều phải thần phục.”
Hắn chỉ tay về phía tây:
“Bên kia là lãnh thổ của dị tộc Thổ Phiên, Đoá Cam, phía bắc là địa bàn của Thát Tử.”
Hắn còn chưa giới thiệu xong, Lục Châu đã lên tiếng ngắt lời: “Lão phu không hứng thú với việc ngắm cảnh. Dẫn đường đi.”
Ninh Vạn Khoảnh đã được giải khai tu vi nhưng không dám có bất kỳ động tác thừa nào. Hắn gật đầu, bay về phía Bạch Tháp.
Chưa đến một khắc đồng hồ, đám người đã nhìn thấy một toà tháp cao chọc trời, đâm thẳng vào trong mây mù.
“Bạch Tháp kìa.” Tiểu Diên Nhi tò mò ngẩng đầu nhìn lên, không tài nào nhìn thấy đỉnh tháp.
Bạch Tháp cao vạn trượng như thể là cầu nối giữa trời và đất. Bên dưới Bạch Tháp, các công trình kiến trúc bao phủ trong tuyết trắng trông chẳng có chút cảm giác tồn tại nào.
“Hắc Tháp có thất tinh đại trận, mà Bạch Tháp dường như chẳng có gì.” Vu Chính Hải nói.
Ninh Vạn Khoảnh lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Bạch Tháp được thiên nhiên ưu đãi, tuy chỉ có đúng một toà chủ tháp nhưng độ cường đại không hề yếu hơn thất tinh đại trận của Hắc Tháp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận