Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 545

Vu Chính Hải trừng to mắt, tròng mắt tràn đầy tia máu.
Hắn nhìn Lục Châu dùng hai ngón tay kẹp chặt Bích Ngọc Đao, toàn thân hắn không dám động đậy. Hắn biết chỉ cần mình khẽ động một chút thôi, U Minh Giáo sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.
Vu Chính Hải bèn lên tiếng: “Ra ngoài hết đi!”
Đám người lộ vẻ khó xử. “Giáo chủ!”
“Đại sư huynh!”
Vu Chính Hải gằn từng tiếng: “Ta là Giáo chủ, trời sập đã có ta chống. Cút hết ra ngoài cho ta.”
Tiếng như kình lôi truyền vào tai mọi người.
Vu Chính Hải đã hiểu rõ, vị Lục cửu diệp này cố ý đến đây gây sự.
“Đại sư huynh!” Tư Vô Nhai vốn định nói thêm gì nhưng Vu Chính Hải đã phất tay, cương khí cuồn cuộn cuốn lấy Tư Vô Nhai lôi ra ngoài.
Hoàng Thời Tiết đành bất đắc dĩ chắp tay với Vu Chính Hải, rời khỏi đại điện.
Những người khác cũng lục tục ra theo.
Lúc này hy sinh là vô nghĩa. Vu Chính Hải hiểu rất rõ đạo lý này.
Lục Châu quay đầu nhìn Hải Loa, phát hiện nàng không hề bị sóng âm ảnh hưởng.
Đúng lúc này, thân ảnh Vu Chính Hải loé lên, vô số chưởng ấn cấp tốc đánh tới.
“Cho dù là cửu diệp, ta cũng muốn đánh một trận!”
Phanh phanh phanh! Khí thế như dời sông lấp biển càn quét về phía Lục Châu.
Lục Châu nhấc tay đánh ra một chưởng, một chưởng ấn màu xanh lam mang theo hai chữ triện “Sắc lệnh” bắn ra.
Ầm!
Vô số chưởng ấn của Vu Chính Hải tiêu tán chỉ trong khoảnh khắc, toàn thân hắn bay ngược ra ngoài.
Đầu óc Vu Chính Hải trống rỗng. Chỉ cần một chiêu thôi sao? Đây là lực lượng của cửu diệp?
Đã có lúc Vu Chính Hải cho rằng mình cũng có thể bước vào cửu diệp. Hắn không ngờ cửu diệp lại mạnh hơn bát diệp quá nhiều.
Thời niên thiếu, Vu Chính Hải từng dùng tu vi tam diệp giết một cao thủ ngũ diệp.
Từ thất diệp trở lên hầu như không có khả năng vượt cấp giết người. Chênh lệch một diệp đã là một trời một vực.
Dù biết rõ bát diệp không thể nào thắng được cửu diệp… nhưng thất bại chỉ trong một chiêu quả thật đã làm tổn thương lòng tin và tự ái của hắn.
Oanh!
Vách tường trong đại điện bị Vu Chính Hải đâm vào tạo thành một lỗ thủng lớn, đồng thời Vu Chính Hải còn trượt ra ngoài một khoảng xa mới dừng lại.
Bên ngoài đại điện, đám giáo chúng U Minh Giáo, Hoàng Thời Tiết, Tư Vô Nhai… đều đứng chết trân tại chỗ.
Bát diệp đại viên mãn lại không chịu nổi lấy một chiêu.
Lục Châu cất bước đi tới, bước xuyên qua lỗ thủng trên vách tường đi ra ngoài đại điện.
Trăng đã lên cao, sao trên trời nhấp nháy toả sáng.
“Đứng dậy.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải cố nén đau đớn, tung người bay lên.
Vừa lên được nửa thước, toàn thân hắn lại ngã phịch xuống đất.
Trong lòng Vu Chính Hải cả kinh. Tu vi của hắn đâu rồi?
Hắn vội vàng điều động nguyên khí trong đan điền khí hải mới phát hiện đã rỗng tuếch, toàn thân như bị một lồng giam kẹp chặt.
Lục Châu tiếp tục tiến tới, uy nghiêm vững chãi như một toà núi cao vời vợi.
Vu Chính Hải bị ép tới mức không thở nổi.
Vù!
Vu Chính Hải bật dậy, toàn thân như một con dã thú phóng về phía Lục Châu. Hai tay đánh ra vô số quyền cước.
Phanh phanh phanh! Lục Châu nhấc tay đón đỡ toàn bộ.
Quyền cước không mang theo tu vi sao có thể là đối thủ của Lục Châu.
Vu Chính Hải điên cuồng công kích. Đón đỡ mãi cũng chán, Lục Châu đánh ra một chưởng!
Oanh!
Vu Chính Hải lại bay ngược ra ngoài, lăn tròn dưới đất, nhưng vẫn không bị thương.
Lục Châu kinh ngạc. Đây chính là đặc tính của tộc Vô Khải?
“Chỉ có chút thực lực như thế?” Lục Châu quan sát Vu Chính Hải.
“Ngươi !”
Vu Chính Hải cắn răng, cố gắng đứng dậy.
“Lão phu sẽ thay sư phụ ngươi giáo huấn ngươi một trận.”
Lại một chưởng ấn đánh ra.
Chính lúc ấy, sau lưng Lục Châu đột nhiên có một đôi cánh lóng lánh kim quang đánh tới, mang theo ngàn vạn đạo cương châm.
Lục Châu lật tay, Vị Danh Kiếm biến thành tấm thuẫn. Cương khí bao bọc lấy tạo thành một quang thuẫn chắn ở sau lưng, ngăn trở toàn bộ cương châm.
Tư Vô Nhai lập tức từ bỏ công kích, lao về phía Vu Chính Hải.
“Muốn đưa hắn đi?” Lục Châu lại nhấc tay.
Thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá lại bay ra ngoài. Nhưng khác với lần trước là Phược Thân Thần Chú, lần này mang theo hai chữ triện “Sắc lệnh”.
Phốc!
Tư Vô Nhai bị đánh trúng, rơi xuống đất.
Tu vi bị trói buộc, Tư Vô Nhai lồm cồm bò dậy lui về phía sau, đứng chắn trước người Vu Chính Hải.
“Đại sư huynh, để ta chặn hắn, huynh mau đi đi.”
Vu Chính Hải thở dài. “Hiền đệ đừng hồ đồ! Lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt!”
“Không được, U Minh Giáo không thể không có huynh.”
Lục Châu nhìn hai người, lắc đầu nói: “Trúng chưởng ấn của lão phu còn muốn trốn?”
Lúc này Tư Vô Nhai mới phát hiện trên người hai huynh đệ đã mất sạch nguyên khí, trong lòng hắn rung động mạnh!
[Ting ! bắt được nghiệt đồ Vu Chính Hải, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Lục Châu đã có kinh nghiệm, hai tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá vừa tung ra đã bắt được Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai.
Vừa rồi Lục Châu vừa dùng thẻ đạo cụ vừa vận dụng lực lượng phi phàm của Thiên thư để đề phòng bị Vu Chính Hải gây thương tích.
Cũng may mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của Lục Châu. Hai tấm thẻ còn giữ lại đến bây giờ cũng vì mục đích này.
Tư Vô Nhai cởi áo cúi đầu nhìn dấu vết trên ngực… dưới ánh trăng, hai chữ triện “Sắc lệnh” trông vô cùng chướng mắt.
Không phải chữ “Trói”.
“Là thủ đoạn của Thiên Sư Đạo?” Tư Vô Nhai kinh ngạc. Nhưng không vì vậy mà hắn cho rằng lão nhân trước mắt là người của Thiên Sư Đạo.
Một chiêu vừa rồi khiến Tư Vô Nhai nghĩ ngay đến Phược Thân Thần Chú của sư phụ, tuy hình thái khác biệt nhưng công hiệu lại giống hệt nhau.
Hắn ngẩng đầu, âm thầm dò xét lão nhân trước mặt.
Lục Châu cất bước đi tới, cách hai người ba mét mới dừng lại, nói với Tư Vô Nhai: “Ngươi cũng muốn chết?”
Trước mặt cường giả, mọi âm mưu quỷ kế đều không còn chút ý nghĩa nào.
Tư Vô Nhai đáp: “Nếu ta khoanh tay đứng nhìn, ta không còn mặt mũi nào đối diện với đại sư huynh, với U Minh Giáo, càng không dám đối mặt với sư phụ.”
Lời này khiến Lục Châu bất ngờ. Nhớ lại lời Chư Hồng Cộng từng nói, Tư Vô Nhai cứu lão bát, cứu Ngu Thượng Nhung, cứu Vu Chính Hải… Ngày hôm nay hắn vẫn lựa chọn cứu Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải đứng lên, vỗ vỗ vai Tư Vô Nhai rồi kéo hắn ra sau lưng mình, trầm giọng nói:
“Ta đã nói, việc này không liên quan đến đệ.”
“Đại sư huynh, sao huynh cứ bướng bỉnh như vậy?!” Tư Vô Nhai cau mày nói.
“Chuyện này đệ phải nghe ta.” Sắc mặt Vu Chính Hải trầm xuống, nghiêm túc nói. “Đi mau.”
Vu Chính Hải lại đẩy Tư Vô Nhai sang bên. Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận