Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1297

Lục Châu vẫn đứng bất động như núi, vân đạm phong khinh.
Trái tim Công Tôn Viễn Huyền đập nhanh kịch liệt, phát ra tiếng thình thịch mà chính hắn cũng có thể nghe thấy.
Hắn bắt đầu điên cuồng thi triển đại thần thông thuật, gần như ép khô tiềm năng trong cơ thể, mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa lực lượng của mấy ngàn năm tu hành. Tuyệt chiêu ba nhà Nho Phật Đạo tổng cộng có khoảng mười chiêu, toàn bộ đều đánh về phía Lục Châu với khí thế như muốn huỷ thiên diệt địa.
Ầm.
Ầm.
Bạch Tháp không ngừng bị chia năm xẻ bảy rồi lại tái hợp, rồi lại vỡ nát…
Đại địa rung động, từng dãy núi tuyết gần đó cũng bị chấn động tạo ra mấy trận lở tuyết.
Sau khi dùng hết hơn mười chiêu tối cường, hai mắt Công Tôn Viễn Huyền trừng to như mắt trâu.
Người này thật sự là Lục các chủ?
“Một chiêu cuối cùng!” Công Tôn Viễn Huyền cứ thấy là lạ ở chỗ nào nhưng lại không thể nói ra được.
Chiêu số lần này khác với những lần trước, trước đó là từng chiêu tấn công đơn lẻ, lần này hắn sử dụng vô số kiếm cương đồng thời đánh về phía Lục Châu.
Vù vù vù!
Lục Châu nhíu mày nói: “Ngươi đã dùng toàn lực, lão phu còn chưa xuất thủ.”
Bàn tay nâng lên đẩy về phía trước. Đại Vô Úy Ấn màu xanh thẳm bay ra.
Oanh!
Toàn bộ kiếm cương của Công Tôn Viễn Huyền đều tiêu tán, Lục Châu đột ngột xuất thủ khiến hắn trở tay không kịp, Thái Huyền chi lực nện vào lồng ngực hắn.
Công Tôn Viễn Huyền lăng không xoay ngược mấy vòng, lúc hạ xuống đất còn lảo đảo lui lại mấy bước, miệng kêu lên một tiếng đau đớn.
Công Tôn Viễn Huyền đổi công thành thủ, dưới chân xuất hiện đồ án thái cực, tạo thành trận ấn của Đạo môn.
“Ta thủ, ngươi công.” Công Tôn Viễn Huyền nói.
Lục Châu thích nhất là loại bia sống này. Hư ảnh loé lên, toàn bộ Thái Huyền chi lực bộc phát, chưởng ấn xanh lam bay ra đánh thẳng vào Đạo môn trận ấn.
Rắc !
Trận ấn bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Cương khí xanh lam bá đạo hung mãnh đánh vỡ tầng phòng ngự của Công Tôn Viễn Huyền, thuận thế chưởng vào ngực hắn. Thân thể Công Tôn Viễn Huyền bay ra khỏi đạo trường, rơi ra khỏi tầng tám mươi mốt đáp xuống đất, vùi trong đống tuyết lớn.
Công Tôn Viễn Huyền nằm dưới đất, ngửa đầu nhìn bầu trời trắng xoá, toàn thân run lên.
Hắn là quốc sư Đại Minh vương đình, từ hai ngàn năm trước đã là cao thủ mười hai Mệnh Cách. Hắn và một tên cao thủ khác được xưng là Đại Minh song thánh. Dưới gầm trời này, người dám một thân một mình đi tới Bạch Tháp tìm Lam Hi Hoà luận bàn cũng chỉ có cao thủ mười hai Mệnh Cách.
Bọn hắn nhận được tin tức Lam Hi Hoà bị thương không nhẹ, đối thủ của nàng ta là Ma Thiên Các.
Hắc Tháp gặp phải sự kiện tập thể hạ thấp nên đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Đại Viên vương đình và Hắc Diệu liên minh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nghĩ tới nghĩ lui đều thấy đây là cơ hội tốt để Đại Minh vương đình chiếm được Bạch Tháp.
Đáng tiếc vẫn là thất bại.
Từng hạt tuyết băng lãnh ướt át đáp xuống mặt hắn, cái cảm giác lạnh thấu xương này đã rất lâu hắn không cảm nhận được. Tất cả thống khổ đều chẳng bằng sự chết lặng do việc tổn hao một Mệnh Cách mang đến.
Thời điểm bay ra khỏi đạo trường, Tinh Bàn của hắn đã bị hạ xuống một Mệnh Cách. Điều này còn khó chịu hơn cả cái chết!
Lục Châu rất bình tĩnh, loại tình cảnh này hắn đã gặp phải không biết bao nhiêu lần.
Một Mệnh Cách mà thôi, sáu ngàn điểm công đức. Dùng toàn bộ Thái Huyền chi lực đổi lấy một Mệnh Cách của đối phương, không có gì lạ.
Nhưng trong mắt Tư Vô Nhai và Lam Hi Hoà đều là rung động không thôi.
Lam Hi Hoà tự nhủ bản thân mình cũng không làm được đến mức này, dù nàng ở thời kỳ toàn thịnh cũng không thể đứng yên bất động gánh chịu toàn bộ đại chiêu của Công Tôn Viễn Huyền.
Nàng không kìm lòng được, khẽ vỗ tay. “Bội phục, bội phục…”
Có lẽ do tâm tình đã khá hơn, sắc mặt Lam Hi Hoà chuyển biến tốt đẹp.
Tư Vô Nhai và lam y nữ hầu đi tới bên lan can nhìn xuống Công Tôn Viễn Huyền nằm dưới đất.
“Ta thấy như vậy là đủ rồi.” Tư Vô Nhai truyền âm nói vọng xuống.
Tám mươi mốt tầng là khoảng cách rất xa, nhưng đối với tu hành giả thì chẳng là bao.
Công Tôn Viễn Huyền nghe được lời này, trong lòng dâng lên cơn tức giận, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Câu nói mới quen tai làm sao… Nếu ban đầu hắn chịu nghe lời khuyên thì đã không rơi vào kết cục này.
“Lại đây.” Tư Vô Nhai gọi một tiếng rồi quay trở vào đạo trường.
Bên dưới Bạch Tháp, có không ít bạch y tu hành giả lăng không bay tới nhìn Công Tôn Viễn Huyền nằm dưới nền tuyết.
“Quốc sư, ngươi không sao chứ?” Ninh Vạn Khoảnh bay tới, hai mắt vô thần nói.
Công Tôn Viễn Huyền không thèm để ý tới Ninh Vạn Khoảnh, hắn ngồi dậy phủi phủi quần áo, trừng mắt nói: “Ngươi cũng đến để chế giễu ta?”
“Ta không phải người như vậy.” Ninh Vạn Khoảnh nói, “Ta chỉ cảm thấy không đáng thay cho quốc sư.”
Công Tôn Viễn Huyền hừ một tiếng: “Đừng có giả nhân giả nghĩa, đánh bại ta là Lục các chủ Ma Thiên Các chứ không phải Bạch Tháp các ngươi.”
“Ta biết là Lục các chủ làm.”
Ninh Vạn Khoảnh tuy mù loà nhưng cảm giác cực kỳ nhạy bén, người bình thường không cách nào so sánh được.
“Thì ra các ngươi đã cấu kết với nhau từ lâu!” Công Tôn Viễn Huyền tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận