Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 856

Lục Châu nghi hoặc vuốt râu. Chỉ vậy thôi à? Bị chém một nhát đã tiêu tùng rồi?
Khi hắn còn đang nghi hoặc, trên thân Ma Kiếm đột nhiên truyền tới tiếng răng rắc, vị trí bị Vị Danh Kiếm chém qua bỗng vỡ nát, một đám hắc sắc phù văn tinh xảo từ trên thân Ma Kiếm lả lướt bay ra rồi dung nhập vào Vị Danh Kiếm.
Lục Châu vươn tay, Vị Danh Kiếm bay trở vào tay hắn. Đám hắc sắc phù văn trên thân Vị Danh Kiếm từ từ ẩn vào trong.
Lục Châu điều động nguyên khí, Vị Danh Kiếm lúc này đã đen như mực, toàn thân nó toả ra quang mang màu đen sẫm. “Thanh kiếm này rốt cuộc đã đạt tới đẳng cấp gì?” Lục Châu nghi hoặc vô cùng.
Hệ thống không hề ghi rõ thông tin này, chỉ cho hắn biết khi tu vi chủ nhân gia tăng thì Vị Danh Kiếm cũng sẽ mạnh hơn. Nay Lục Châu đã là cửu diệp, vậy cấp độ của Vị Danh Kiếm là gì?
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm. Ma Kiếm cũng đã hoàn toàn hư hỏng.
Lục Châu bước ra sau bức bình phong, nhìn vào tấm bản đồ da dê cổ trên bàn. Hình dạng của hồng liên giới đã trở nên rõ ràng hơn trước nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiện ra.
Chẳng lẽ cần hắn tự mình đến đó thì bản đồ mới được hoàn thiện?
Thuỷ tinh cầu ký ức, bí mật trên người Hải Loa, lại thêm đại đồ đệ và nhị đồ đệ… xem ra có rất nhiều việc nhắc nhở Lục Châu phải tự mình đến hồng liên giới một chuyến.
Lục Châu chắp tay sau lưng suy nghĩ. Hiện tại có hai vấn đề cần phải giải quyết: cự thú xâm lấn và hồng liên xâm lấn.
Có thể dùng trận pháp và cao thủ cửu diệp để chống lại cự thú, nhưng nếu người của hồng liên giới xâm lấn thì phiền phức không nhỏ, đặc biệt là những cao thủ nắm giữ hồng liên Nghiệp Hoả.
Cùng lúc đó.
Sau khi đánh giết Số Tư, Minh Thế Nhân và Tiểu Cùng Kỳ đi một chuyến đến Tam tông, đến nơi mới biết tu hành giả hồng liên đánh lén Nam Cung Vệ nên hắn tấn thăng cửu diệp thất bại, không thể không đợi một cơ hội khác để thử nghiệm đột phá.
Trước khi chia tay, đám người Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ liên tục mời Minh Thế Nhân lưu lại chơi mấy ngày nhưng Minh Thế Nhân từ chối rời đi, cưỡi trên lưng Tiểu Cùng Kỳ bay về Ma Thiên Các.
“Tiểu cẩu tử, ngươi bay ổn định hơn nhiều rồi đó, không tệ.” Minh Thế Nhân khen ngợi nó.
Gâu gâu gâu! Tiểu Cùng Kỳ cực kỳ hưởng thụ lời khen của Minh Thế Nhân, vui sướng sủa mấy tiếng. Năng lực thích ứng của hung thú quả thật hơn xa con người.
Minh Thế Nhân lấy Số Tư Chi Tâm ra nhìn ngắm. “Tiểu cẩu tử, thứ này có thể tăng thọ thật sao?” Minh Thế Nhân vẫn thấy hoài nghi.
Gâu!
“Đại sư huynh ăn Xích Diêu Chi Tâm để bù đắp thọ mệnh hao hụt, ta cũng có thể chứ? Nhưng mà… hạn mức cao nhất của ta cũng chỉ có một ngàn tuổi…”
“Chẳng lẽ phải trảm kim liên?”
Vừa nghĩ tới đây, toàn thân Minh Thế Nhân đã run rẩy. Hắn hoàn toàn không có can đảm làm chuyện đó như nhị sư huynh và tam sư huynh.
“Ta cảm thấy mình đạt tới bát diệp là đủ rồi… Thứ này nên cho người khác thì hơn.” Suy đi nghĩ lại, Minh Thế Nhân vẫn chưa có quyết định.
“Không đúng, sớm muộn gì Đại Viêm cũng sẽ xuất hiện không ít cửu diệp. Đến lúc đó ta sẽ càng nguy hiểm.”
Gâu gâu! Tiểu Cùng Kỳ đột nhiên tăng tốc bay lướt qua khu rừng cây.
Minh Thế Nhân nhìn thấy trên cánh rừng xuất hiện một đàn hung thú có hình thể khá lớn đang kịch chiến với nhau. Dù đám hung thú này không lớn bằng Số Tư nhưng nếu con người không có tu vi cửu diệp thì cũng không cách nào chống cự nổi.
Hắn khẽ thở dài một tiếng. Dòng chảy của thời đại không thể ngăn cản, vận mệnh con người cũng chỉ như nước chảy bèo trôi.
Trở lại Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân lập tức đi đến Đông Các.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Vào đi.”
Minh Thế Nhân đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt Lục Châu, khom người nói: “Sư phụ, Nam Cung Vệ tấn thăng cửu diệp thất bại.”
Lục Châu nghe vậy bèn mở mắt ra, thần sắc có vẻ nuối tiếc: “Thất bại rồi sao?”
Vị cửu diệp thứ hai của Đại Viêm vẫn chưa xuất hiện, xem ra việc Lục Châu đến hồng liên giới phải dời lại.
“Có cao thủ hồng liên giới đến quấy nhiễu hắn, ngoài ra còn có hung thú Số Tư…” Minh Thế Nhân nói.
“Số Tư?”
Lục Châu đứng lên, tay chắp sau lưng nhìn Minh Thế Nhân. “Là ngươi đã giết Số Tư?” Nếu là người khác thì Lục Châu đã không được nhận điểm công đức.
Minh Thế Nhân gãi đầu nói: “May mắn, may mắn thôi… Chút bản lĩnh của đồ nhi đâu thể nào giết được Số Tư. Tên tu hành giả hồng liên bát diệp rưỡi và Số Tư đánh đến lưỡng bại câu thương nên đồ nhi mới có cơ hội.”
Nói xong Minh Thế Nhân dâng Số Tư Chi Tâm lên.
Lục Châu cầm viên hồng tinh lên, trên tinh thể toả quang mang màu đỏ kia toát ra khí tức sinh mệnh cực kỳ nồng đậm.
[Ting ! thu hoạch được Số Tư Chi Tâm, có thể cung cấp 800 năm thọ mệnh.].
“Số Tư Chi Tâm, tám trăm năm thọ mệnh…” Lục Châu ném lại Số Tư Chi Tâm cho Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân nhận lấy, nghi hoặc nói: “Sư phụ, đồ vật này đồ nhi hiếu kính người…”
“Vi sư đã đột phá cửu diệp, không cần vật này.” Lục Châu đáp.
“Vâng…” Minh Thế Nhân khom người nói. “Vậy đồ nhi không làm chậm trễ sư phụ tu hành, đồ nhi cáo lui.”
“Đứng lại.” Giọng Lục Châu đột nhiên trở nên uy nghiêm.
Minh Thế Nhân xoay người lại, cung kính nói: “Xin sư phụ phân phó.”
“Tu vi của ngươi đã đạt tới bát diệp từ lâu rồi, có đúng không?”
Không khí trong gian phòng lặng ngắt như tờ. Minh Thế Nhân ngoan ngoãn đáp: “Vâng, sư phụ.”
“Gọi ra pháp thân đi.”
“Sư phụ, như vậy thật ngại… Được ạ, đồ nhi gọi ra ngay.”
Minh Thế Nhân nhấc tay, một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện, toà kim liên bát diệp toả ra ánh sáng rực rỡ đến chói mắt, tám mảnh liên diệp cực kỳ sung mãn chầm chậm xoay tròn.
Bát diệp đỉnh phong. Tốc độ tu hành rất nhanh.
Trầm mặc một lát, Lục Châu hỏi: “Ngươi có từng thử xung kích cửu diệp chưa?”
Minh Thế Nhân vội vàng lắc đầu: “Không, tuyệt đối không…”
“Hiện nay tu hành giới Đại Viêm đều đang tranh nhau đột phá cửu diệp. Vi sư vẫn luôn chờ đợi vị cửu diệp thứ hai xuất hiện. Nếu ngươi đã là bát diệp đỉnh phong, lại có Số Tư Chi Tâm trong tay, chẳng lẽ không hề nghĩ tới việc tấn thăng cửu diệp hay sao?” Lục Châu nhìn chằm chằm Minh Thế Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận