Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1756: Dũng khí

“Tứ tiên sinh đã được Ngung Trung tán đồng, hẳn là không được tiến vào những Thiên Khải Chi Trụ khác.” Lục Ly gật đầu nói.
“Các chủ, hay là người thử đi?” Phan Trọng hỏi dò.
Đám người lại nhìn về phía Lục Châu, chờ mong hắn thành công.
“Các chủ đã từng đi vào bình chướng ở Ngung Trung, điều đó có phải là người cũng được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng không?” Nhan Chân Lạc hỏi.
Tần Nại Hà lắc đầu đáp: “Không thể nào, Thiên Khải Chi Trụ trong một đoạn thời gian dài sẽ chỉ tán đồng một người. Nếu đã tán đồng tứ tiên sinh sẽ không tán đồng thêm người khác.”
“Vậy tại sao Các chủ lại đi vào được?”
“Có lẽ là người có thực lực quá cao vẫn có thể đi vào.” Tần Nại Hà nói.
Nghe vậy, đám người đều gật đầu. Lời này hợp lý đến mức chẳng ai buồn nghi vấn.
Lục Châu không nói gì, chậm rãi đi về phía trước. Khi hắn chuẩn bị chạm vào tầng bình chướng, Đoan Mộc Sinh đột nhiên tung người nhảy lên, đâm Bá Vương Thương vào bình chướng nói: “Ta còn muốn thử thêm một chút!”
Ầm! Đoan Mộc Sinh bị đẩy lùi. Lực lượng phản chấn mạnh tới mức khiến hắn phun ra một ngụm máu.
“Tam tiên sinh!”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chạy tới nâng hắn dậy. Trên mặt Đoan Mộc Sinh vẫn lộ vẻ không phục.
“Ta không sao!”
Hắn đứng dậy, lau đi vết máu bên khoé miệng, “Ta không tin mình không vào được!”
“Tam sư đệ, đệ đã bị Thiên Khải Chi Trụ cự tuyệt, nếu cứ xông vào lực phản chấn sẽ càng thêm mạnh. Đừng thử nữa.” Vu Chính Hải khuyên nhủ.
Đoan Mộc Sinh không cam tâm. Mọi người đều lên tiếng khuyên can, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.
“Vẫn còn nhiều Thiên Khải Chi Trụ để thử nghiệm mà, không cần thiết phải hao tổn với trụ này.” Tần Nại Hà nói, “Tương truyền, mỗi Thiên Khải Chi Trụ đều chỉ tán đồng một loại phẩm chất.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, tò mò nhìn về phía Minh Thế Nhân: “Vậy trên người tứ sư huynh có phẩm chất gì mà được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thế nhỉ?”
Đám người nhìn sang Minh Thế Nhân.
Lục Châu cũng âm thầm nghĩ, nếu phải tìm ra phẩm chất đặc biệt của Minh Thế Nhân thì chỉ có thể là “sợ chết” và “giảo hoạt”, nhưng cái loại phẩm chất này mà cũng được tán đồng thì đúng là kỳ quái.
Minh Thế Nhân cạn lời.
Cảm giác có người đang khinh bỉ ta?
Khi mọi người còn đang nghi hoặc thì tầng lam sắc bình chướng đột nhiên mở rộng thêm ba phần, lực lượng rõ ràng cũng được tăng cường gấp mấy lần.
“Nó mạnh lên rồi.”
Lục Châu lập tức nói: “Lui ra sau!”
Đám người đồng loạt lui về hành lang. Lúc này mà chạm vào bình chướng thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Lục Châu nhấc tay thử chạm vào bình chướng, một cỗ lực lượng bành trướng chấn động đẩy Lục Châu bay ngược ra sau!
Lực lượng bạo tạc chấn động đến mức cánh tay hắn run lên. Lục Châu phải sử dụng Lực lượng Thiên Tướng mới có thể ổn định lại.
“Thật mạnh!” Tần Nại Hà kinh ngạc nói.
“Mọi người đừng thử nghiệm nữa.” Vu Chính Hải lắc đầu.
“Như vậy ai mà dám thử? Chẳng khác nào là tìm đường chết.” Minh Thế Nhân tặc lưỡi, “Vậy là chúng ta thất bại rồi?”
Ngay cả Các chủ cũng không được tán đồng. Thiên Khải Chi Trụ này quá quỷ dị.
Đúng lúc này, một thanh âm từ tang thụ trên Hoàn Hình hồ truyền đến: “Muốn được nó tán đồng thì phải có đủ dũng khí. Bình chướng trong Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh một khi sáng lên thì đồng nghĩa với việc nó cho phép các ngươi tiếp nhận vòng khảo hạch tiếp theo. Kẻ thất bại sẽ nhận lấy cái chết.”
Lục Châu hồi âm hỏi: “Dũng khí?”
“Nhắc nhở các ngươi một lần, khảo hạch thất bại sẽ bị Thiên Khải Chi Trụ trấn áp, vĩnh viễn không thể thoát ra, đây mới thật sự là tử vong. Được rồi, trong số các ngươi ai có đủ dũng khí thì có thể tiến lên.”
Lục Ly nói: “Nếu nói về dũng khí, đại tiên sinh, nhị tiên sinh, ngũ tiên sinh và lục tiên sinh đều có thể thử một lần. Theo ta, bốn vị tiên sinh đều không thiếu dũng khí.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều nhất thời im lặng.
Hai người quay đầu liếc nhìn Lục Ly. Ai mượn ngươi tài lanh hở?!
“Lão bát…”
Còn chưa nói xong, Chư Hồng Cộng đã liên tục xua tay nói: “Đệ thì thôi đi. Tuy đệ rất có dũng khí nhưng mà không cần phải dùng loại phương pháp này để chứng minh bản thân làm gì.”
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám tiến lên một bước.
Lục Châu truyền âm hỏi: “Đế Nữ Tang, như thế nào mới gọi là dũng khí?”
“Ngươi cầu xin ta đi, ta sẽ trả lời. Mấy lời ban nãy đã là vượt quá nguyên tắc của ta rồi.” Đế Nữ Tang lại đào hố.
“Người này lầy thiệt đó.” Tiểu Diên Nhi bĩu môi nói.
“Hả?”
Đế Nữ Tang đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười rung động lòng người.
“Tiểu nha đầu, ngươi là nhân loại đầu tiên gọi ta là “người”. Vì lời này của ngươi, ta có thể giải thích cho các ngươi biết cái gì gọi là dũng khí.”
Giọng nàng dần trầm xuống, “Theo ta nghĩ, trong lòng không sợ hãi, trong tim có mục tiêu, đó chính là dũng khí.”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu nói: “Không hiểu lắm. Ta không sợ hãi, vậy ta cũng có dũng khí còn gì?”
“Còn chưa đủ.”
Đế Nữ Tang lại cười đáp, “Ví dụ như bây giờ, trong số các ngươi không có một ai dám tìm đường chết, chính là không có dũng khí… Mặc kệ là ai, chỉ cần chạm vào bình chướng thì đều thập tử vô sinh. Các ngươi dám sao?”
“Ta dám!”
Đoan Mộc Sinh đột nhiên cầm Bá Vương Thương phóng tới.
“Tam tiên sinh!” Đám người vội vàng kinh hô, đáng tiếc đã muộn.
Lục Châu cấp tốc sử dụng Thời Chi Sa Lậu, nhưng lại phát hiện hạt cát màu xanh lam đã rơi xuống hết, còn chưa hồi phục năng lực.
Oanh!
Một âm thanh như kinh lôi vang lên, Đoan Mộc Sinh bị đánh bay đâm sầm vào vách đá.
Thân thể hắn tuột xuống mặt đất, không còn khí tức!
“Tam sư huynh!”
“Tam sư đệ!”
Đám người hoảng hốt.
Từ Hoàn Hình hồ lại truyền đến một giọng nói tiếc hận: “Đáng tiếc, thất bại rồi.”
Vu Chính Hải cắn răng nói: “Yêu nữ! Ngươi dám trêu chọc chúng ta, ta giết ngươi!!”
Vù!
Vu Chính Hải vung tay công kích, Lục Châu lập tức chộp lấy cánh tay hắn. “Không được lỗ mãng.”
Đế Nữ Tang tiếp tục cười nói: “Ta có lòng tốt nói cho các ngươi biết phương pháp, bây giờ các ngươi lại muốn trách ta?”
“Làm sao biết phương pháp đó là thật hay giả?” Tiểu Diên Nhi hồi đáp.
“Hừm… nửa thật nửa giả đó.” Đế Nữ Tang nói.
Đám người tức giận đến mức nộ hoả công tâm. Như vậy có khác gì là lừa gạt đâu?!
Lục Châu bình tĩnh nói: “Ngươi thật sự cho rằng lão phu không giết được ngươi?”
“Ta vốn chính là người chết mà!”
“Trong mắt lão phu, ngươi có thể nói chuyện, có ý thức của mình, chính là đang sống. Ngươi hại chết đồ nhi của lão phu, lão phu sẽ khiến ngươi phải nằm im dưới đất, không được nói chuyện, không thể di động, mất sạch ý thức.” Lục Châu gằn từng chữ.
“Nha…”
Đế Nữ Tang đáp, “Nhưng mà ta đâu có lừa các ngươi. Phương pháp đó là thật, chỉ có thể trách dũng khí của hắn chưa đủ, không được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
“Còn xảo biện!” Vu Chính Hải trầm giọng quát.
Ông !
Đúng lúc này, một âm thanh chấn động vang lên. Đám người lập tức quay đầu nhìn sang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận