Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1557

Lục Châu lại vươn tay ra. Khi hắn vừa định lấy đi khối đất thứ ba, Nhan Chân Lạc bỗng nói: “Các chủ.”
“Hả?”
“Ngài nhìn kìa.” Nhan Chân Lạc chỉ tay về phía mầm non hạt giống Thái Hư.
Lục Châu quay đầu nhìn, phát hiện hạt giống vốn luôn toả quang mang nhàn nhạt, nay tốc độ hội tụ năng lượng lại chậm đi một chút.
Nói cách khác, hành động của hắn đang phá hỏng hạt giống Thái Hư.
“Thôi vậy.”
Lục Châu đứng thẳng người dậy, không lấy thổ nhưỡng nữa.
Lúc này, ánh sáng xanh trên người Minh Thế Nhân cũng triệt để tiêu tán, hoà làm một với cơ thể hắn.
Năng lượng bốn phía lại trở về quỹ tích cũ, hoá thành sao đầy trời, phác hoạ ra bức tranh vũ trụ tinh hà mênh mông mỹ lệ.
“Cảm giác thế nào?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân nghiêm túc thở ra một hơi. “Cảm giác kỳ lạ chưa bao giờ có.”
“Sau khi trở về phải chăm chỉ tu luyện.” Lục Châu căn dặn.
“Vâng.”
Lục Châu không muốn hỏi rõ cảm thụ của hắn, nơi này không thích hợp, không cần phải bại lộ tiềm lực của Minh Thế Nhân cho người khác biết.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra khỏi quả cầu lam sắc. Minh Thế Nhân cũng đi theo.
Khi hai người rời đi, quả cầu lại lần nữa khép kín, không để lại chút vết tích nào.
Lục Châu đưa cho Lục Ly một phần Lam Thuỷ Tinh, nói: “Vật này có thể giúp ngươi đột phá hạn mức cao nhất của Mệnh Cung.”
Lục Ly cầm lấy, vừa kinh hỉ vừa kích động: “Cho… cho ta?”
“Với năng lực của ngươi, chỉ giới hạn ở năm Mệnh Cách thật là đáng tiếc.”
Lục Ly không kìm lòng được, lập tức quỳ xuống nói: “Đa tạ Các chủ!”
“Đứng lên đi.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên không trung. Dù hắn có năng lực nhìn ban đêm nhưng vẫn chẳng thể thấy gì hơn.
Hắn luôn cảm thấy phía trên Thiên Khải Chi Trụ có gì đó quái dị, nhưng lại không thể nói rõ nguyên do.
“Nơi này không thích hợp ở lâu.” Lục Châu xoay người đi ra.
Đám người đồng loạt theo sau. Chỉ có Triệu Dục còn ngơ ngác nhìn mầm non hạt giống Thái Hư, không nỡ rời đi.
Minh Thế Nhân thấy thế, quay đầu lườm hắn: “Ngươi không phải là muốn trộm nó đi đó chứ?”
Triệu Dục xấu hổ cười: “Ta muốn đó, nhưng không có bản lĩnh này.” Hắn nhún vai xoè tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Minh Thế Nhân không tự chủ được, nhìn về phía hạt giống Thái Hư, trong lòng bỗng toát ra một nghi vấn.
Tất cả những thứ này là tồn tại sẵn có trong thiên địa, hay là do ai đó cố ý tạo ra? Nếu là sẵn có, vậy trong vô số tuế nguyệt, những hạt giống Thái Hư trước đó đều đi đâu rồi? Mà nếu là do con người tạo ra, vậy ai có đủ năng lực tạo thành thập đại Thiên Khải Chi Trụ, và mục đích của hắn là gì?
“Huynh đệ?”
Triệu Dục đứng trước mặt Minh Thế Nhân, phất phất tay.
Minh Thế Nhân vỗ trán. Loại vấn đề nhàm chán này để cho thất sư đệ nghĩ đi, bản thân mình không am hiểu, cớ gì lại tự tìm phiền não.
“Đừng có lôi kéo làm quen.” Minh Thế Nhân xoay người ly khai.
Triệu Dục cấp tốc đuổi theo. “Huynh đệ, có thể cho ta hỏi một câu, vì sao ngươi lại ghét ta như vậy a? Trước đây chúng ta chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết gì nhau, ta cảm thấy mình đâu có đắc tội gì ngươi?”
“Nhìn ngươi không vừa mắt.”
“Có vậy thôi sao?”
“Có thế thôi.”
“…Ta, ta làm ngươi không vừa mắt chỗ nào, ngươi nói đi, ta sẽ sửa.”
Đám người ra khỏi Thiên Khải Chi Trụ, ngẩng đầu nhìn không trung hắc vụ lượn lờ.
Bọn hắn vẫn như trước, không thể nhìn thấy đỉnh trụ ra sao.
Lục Ngô chờ đợi ở bên ngoài, thấy Lục Châu cầm Lam Thuỷ Tinh đi ra, trêu ghẹo nói: “Lấy được bảo bối rồi?”
Lục Châu lườm nó một cái: “Có nghi vấn gì à?”
“Không có.” Lục Ngô đáp.
Lúc này, Đoan Mộc Sinh nói: “Hạt giống Thái Hư còn nhỏ, không đáng để ra tay. Có lẽ 30.000 năm sau khi nó trưởng thành, sẽ rơi vào tay một người hữu duyên nào đó.”
“Đúng vậy. Ta ủng hộ Các chủ.”
Đám người đồng loạt gật đầu.
“Làm gì có đúng với sai.” Lục Ngô cao ngạo ngẩng đầu nhìn trời, thấp giọng nói, “Chuột ăn vụng thức ăn của nhân loại, nhân loại mắng nó giảo hoạt, thậm chí còn giẫm chết nó. Nhân loại ăn trộm mật ong, lại khen đám ong chăm chỉ. Đúng và sai cho đến bây giờ đều chỉ là những lời lẽ vờ vịt của đám chúa tể giả.”
Đám người nhìn Lục Ngô bằng ánh mắt phức tạp.
Ngươi là một con hung thú, sao có thể cảm khái như vậy hả?
Lục Châu xoay người, điều chỉnh phương hướng rồi nói: “Bản hoàng đưa các ngươi rời khỏi đây, tìm một chỗ an tĩnh. Vừa rồi Thiên Khải Chi Trụ rung động, nếu đám người Thái Hư chạy đến, tất cả chúng ta đều đi không được.”
Đám người lập tức bay lên lưng Lục Ngô.
Lục Châu nghe vậy, trong lòng bỗng sinh ra một suy nghĩ đáng sợ rằng nếu bây giờ gặp phải người trong Thái Hư, thực lực hắn không đủ, át chủ bài cũng không còn nhiều, kết cục không cần nói cũng biết.
Không bao lâu sau, Lục Ngô mang mọi người phóng vọt về phía đông.
Khoảng nửa canh giờ sau khi bọn hắn rời đi.
Từ màn hắc vụ phía tây có hai thân ảnh trắng toát bay tới, chỉ trong chớp mắt đã đáp xuống khu vực gần Thiên Khải Chi Trụ.
Hai thân ảnh nhìn nhau, một trái một phải chia ra đi kiểm tra bốn phía.
Một khắc đồng hồ sau, hai người tập hợp.
“Đến chậm rồi.”
“Có dấu tích chân nhân chiến đấu, lưu lại khí tức và Đạo lực lượng.”
“Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu chết rồi.”
“Thiên tài địa bảo xung quanh cũng bị lấy đi.”
“Nhân loại vẫn tham lam như thế.”
Nói xong, hai người lắc đầu. Thân ảnh loé lên, xuất hiện bên trong Thiên Khải Chi Trụ.
Hai người nhìn quả cầu lam sắc trước mặt và biến hoá xung quanh, sau đó nhìn về phía hạt giống Thái Hư ở giữa.
“Không có trưởng thành, vì sao lại truyền ra tín hiệu?”
“Cũng không có vết tích bị tổn hại, tất cả đều bình thường.”
Hai người tỉ mỉ kiểm tra xung quanh một chút. Một người tháo mặt nạ trắng trên mặt xuống, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Khí tức bốn phía lập tức tràn vào mũi hắn. Sau đó hắn mở to mắt, chậm rãi nói:
“Rất nhiều người tới, khí tức cao thấp không đều… Không đúng, có mùi vị của hạt giống trưởng thành.”
Hắn di chuyển về phía trước, tiếp tục đánh hơi.
Cho đến khi đi tới quả cầu lam sắc. Xoẹt !
Dòng điện đẩy lui hắn.
Hắn lắc đầu, hoàn toàn không thể hiểu nổi. “Vì sao chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận