Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1158

“Ta và tôn sư đã từng gặp mặt một lần. Chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Tiêu Vân Hoà mỉm cười nói, nụ cười nở trên gương mặt khô cằn trông hết sức kỳ dị.
“Hiểu lầm?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc hỏi.
“Tự giới thiệu mình một chút, ta là Tiêu Vân Hoà, đã từng là Tháp chủ của Hắc Tháp.”
“Chuyện này chúng ta đều đã biết.” Vu Chính Hải nói.
“Trước đây ta từng dẫn theo rất nhiều cao thủ Hắc Tháp đến Vô Tận Hải, tiêu diệt hải thú chi vương, đã từng đến Triệu Văn Quốc đối kháng mấy chục vạn hung thú, khe rãnh dài ngàn mét trong Triệu Văn Quốc là do chính tay ta tạo thành. Ta đã tiến vào chỗ sâu trong sâm lâm, tìm kiếm bí mật thiên địa ràng buộc, đồng thời truy tìm chân tướng về thọ mệnh của nhân loại. Ta cũng là một trong những người tham dự kế hoạch Thái Hư mà còn sống sót…”
Nhớ lại quá khứ huy hoàng, Tiêu Vân Hoà đột nhiên thở dài một hơi, “Chỉ tiếc thế sự khó lường, mọi thứ đều trở thành mây khói. Bọn hắn huỷ đi Mệnh Cách của ta, cầm tù ta dưới đáy Ngàn Băng Hồ suốt ba trăm năm… Nếu hỏi trên đời này ai hận Hắc Tháp nhất, ngoại trừ Tiêu Vân Hoà ta sẽ tìm không ra kẻ thứ hai.”
Nói đến đây, Tiêu Vân Hoà lại đeo mặt nạ lên, kiềm chế tâm tình kích động, cao giọng nói: “Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu! Cho dù tôn sư không giết Vũ Quảng Bình thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày ta giết chết hắn. Cho nên… chuyện giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật gật đầu. Nói khoác nửa ngày về quá khứ huy hoàng, chẳng qua là muốn nói rõ lập trường của hắn đứng bên phía sư phụ.
“Đã là hiểu lầm vậy thì không sao. Gia sư luôn là người phân rõ phải trái.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Tiêu Vân Hoà phất tay, tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ lập tức cung kính ôm quyền nói: “Đều do ta có mắt mà không thấy thái sơn, suýt nữa làm hại tới bằng hữu, mong hai vị thứ lỗi.”
Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm, điểm nhẹ mũi chân bay lên cao ngang hàng với bọn hắn, cười đáp: “Người không biết không có tội.”
Đội trưởng Hắc Ngô Vệ vội nói: “Hai vị có yêu cầu gì cứ việc nói, ta nguyện bồi tội với hai vị.”
Vu Chính Hải cũng bay lên cao ngang tầm mắt mọi người, chợt hỏi: “Yêu cầu?” Hắn nhìn về phía thi thể Lương cừ, khẽ lắc đầu, “Ma Thiên Các chúng ta sẽ không làm khó người khác, chỉ cần đừng ai đến cướp Mệnh Cách Chi Tâm mà chúng ta vất vả mới có là được.”
Lời này nghe cứ quen quen thế nào?
“Các vị đến tìm Mệnh Cách Chi Tâm?” Tiêu Vân Hoà vừa hỏi xong đã thấy dư thừa, hai người trước mặt đều có tu vi thập diệp, đúng là lúc đang cần Mệnh Cách Chi Tâm nhất.
“Muốn khai Mệnh Cách đương nhiên cần Mệnh Cách Chi Tâm… Chỉ là Triệu Văn Quốc này nguy hiểm trùng điệp, muốn tìm được Mệnh Cách thú cũng không dễ dàng.” Vu Chính Hải nói.
“Triệu Văn Quốc khác với những địa phương khác. Nơi này ở gần hang ổ đàn thú, không cần có người tấn thăng thập diệp để thu hút Mệnh Cách thú xuất hiện. Chỉ cần nghỉ ngơi ở đây vài ba năm sẽ bắt giết được ba đến năm con Mệnh Cách thú.” Tiêu Vân Hoà giải thích.
Đội trưởng Hắc Ngô Vệ nói bổ sung: “Hắc Tháp bố trí ở đây mười Thạch Lâm Trận. Nếu đi về phía nam trăm dặm sẽ tiến vào khu vực do Bạch Tháp khống chế.”
“Bạch Tháp?” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung kinh ngạc hỏi.
“Có Hắc Tháp đương nhiên sẽ có Bạch Tháp… tôn sư hẳn là biết rất rõ. Chỉ riêng thực lực của Hắc Tháp đã cường đại như vậy, Bạch Tháp sao có thể thua kém…”
“Nói vậy, chỉ dựa vào tu vi thập diệp là rất khó có thể bắt giết Mệnh Cách thú.” Vu Chính Hải nói vẻ tiếc nuối.
Ý gì đây? Hầy… sư phụ thế nào, đồ đệ thế nấy mà!
Vu Chính Hải lại liếc mắt nhìn thi thể Lương Cừ.
Tiêu Vân Hoà đành than nhẹ một tiếng: “Thôi được rồi…” Hắn lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ ra, đưa đến trước mặt Vu Chính Hải:
“Viên Mệnh Cách Chi Tâm này tặng cho các ngươi. Đây là Mệnh Cách thú trung cấp, ta đề nghị sau khi khai hai Mệnh Cách hãy dùng tới nó.”
Vu Chính Hải cầm lấy Mệnh Cách Chi Tâm. “Vô công bất thụ lộc, huống hồ gì ông cũng đang cần Mệnh Cách Chi Tâm, làm vậy e là không ổn.” Vừa nói hắn vừa cất Mệnh Cách Chi Tâm vào ngực áo.
“Bằng hữu với nhau, chỉ nói tình nghĩa, không nói tới hiệu quả và lợi ích. Về phần Mệnh Cách Chi Tâm, thủ đoạn của ta hơn xa các ngươi, ta có thể tiếp tục bắt giết chúng.” Tiêu Vân Hoà bình thản nói, “Hơn nữa ta là trưởng bối, các ngươi là vãn bối, viên Mệnh Cách Chi Tâm này cứ xem như quà gặp mặt.”
“Vậy ta không khách sáo nữa.” Vu Chính Hải đáp.
Tiêu Vân Hoà gật đầu: “Tốt lắm. Nếu có cơ hội, xin thay ta nói tốt mấy câu trước mặt tôn sư, hôm nào gặp lại sẽ nâng cốc trò chuyện thật vui.”
“Việc nhỏ, việc nhỏ.” Vu Chính Hải cười nói.
Tiêu Vân Hoà ngẩng đầu nhìn không trung. Mặt trời đã lặn về tây vẫn không thấy sư phụ của Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải xuất hiện, trong lòng hắn có đôi chút tiếc nuối.
Hắn vừa định rời đi, chợt nhớ lại Ngu Thượng Nhung vừa rồi dùng một chiêu cản mình, bèn hỏi: “Kiếm của ngươi dường như không tệ.”
Ngu Thượng Nhung lật tay, Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ lượn vòng trên bầu trời rồi bay trở lại vào vỏ kiếm. “Kiếm này cùng ta chinh chiến đã nhiều năm, ta xem nó như sinh mạng mình. Về sau được gia sư chỉ điểm mới hiểu không thể quá mức ỷ lại vào vũ khí.”
“Chẳng trách…” Tiêu Vân Hoà nói, “Với tu vi thập diệp của ngươi mà muốn ngăn trở chưởng ấn của ta để an toàn rút lui, quả thật không dễ.”
Vu Chính Hải rất phóng khoáng khen ngợi:
“Sư đệ ta thích độc lai độc vãng, trên con đường tu hành cũng rất khác biệt so với người khác. Hắn là người đầu tiên thí nghiệm thành công phương pháp trảm liên ở kim liên giới.”
“Trảm liên?” Tiêu Vân Hoà tràn ngập nghi hoặc hỏi. “Trảm liên chẳng khác nào tự chặt tay chân mình, phương pháp này có thể thành công sao?”
Ngu Thượng Nhung không nói gì, chỉ lặng lẽ gọi ra pháp thân. Toà pháp thân cao hai mươi trượng xuất hiện.
Tiêu Vân Hoà cẩn thận quan sát, phát hiện dưới chân pháp thân quả thật không hề có toà kim liên, hàng chân mày của hắn lập tức cau lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận