Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1774: Luận bàn

Chỉ có Chí Tôn mới biết được đáp án cho câu hỏi này.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra, bắt đầu lặng lẽ rút thưởng.
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn cộng 1.].
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn cộng 1.].
Sáng hôm sau.
Lục Châu không biết đã rút thưởng bao nhiêu lần, tinh thần đã chết lặng. Từ đầu tới đuôi hắn không trúng thưởng lấy một lần nào.
“Đúng là tu vi càng cao, xác suất trúng thưởng càng thấp. Trước đó còn trúng được mấy tấm Thẻ Nghịch Chuyển, bây giờ hoàn toàn chỉ hít không khí.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn cộng 1.].
“Từ bỏ sao?”
Lục Châu nhìn lại thương thành, những vật khác đều có thể mua nhưng chỉ có Vạn Lưu Chí Tôn là vẫn để nguyên một đống dấu hỏi chấm.
Thật là tức chết người. Đã là đại chân nhân còn không cho người ta xem giá!
“Lại rút một lần cuối, nếu không trúng thì đời này ta không rút nữa!”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia rút thưởng, điểm may mắn cộng 1.].
Mí mắt Lục Châu giật giật, gương mặt trầm ổn chững chạc đã biến mất từ bao giờ. Hắn len lén nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai nhìn thấy mình mới yên tâm trở lại.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 999 điểm may mắn, thu hoạch được 1 Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo.].
Mất hết cả một đêm, hành hạ tra tấn tinh thần lão phu, tiêu hao hết 50.000 điểm công đức, mà chỉ được có thế này?!
Lục Châu hiện tại đã là đại chân nhân. Nếu đối mặt với “cao thủ” như Cơ Thiên Đạo thì hắn có thể dùng một chưởng chụp chết một bầy.
Để chắc chắn Hệ thống không có lỗi hay vấn đề gì, Lục Châu lại xem kỹ phần miêu tả: [Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo: sau khi sử dụng sẽ thu hoạch được trạng thái đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong 30 phút.].
Vẫn hệt như lúc trước.
“Gân gà.” Lục Châu lắc đầu chán nản, phải nói là lỗ to. “Trừ phi… kết hợp nó.”
Lúc trước Lục Châu đã dùng thẻ này bản cường hoá sơ cấp một lần, nếu bây giờ kết hợp thành thẻ cường hoá cao cấp thì sẽ có tu vi gì?
Về phần nguyên do thì Lục Châu đã lười truy cứu từ lâu. Chỉ có đề thăng tu vi mới là vương đạo, khi đi tới điểm cuối cùng trên con đường tu hành, mọi vấn đề đều có thể được giải quyết. Lục Châu mơ hồ cảm thấy, đáp án nằm ở Thái Hư.
“Chỉ có một tấm, còn cần tới 8 tấm nữa…”
Mí mắt Lục Châu lại giật giật. Tiếp tục rút!
Trong thời gian cổ trận, hoàn cảnh tĩnh mịch im ắng rất thích hợp để tu luyện.
Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm trong ngực, toàn thân lơ lửng giữa hai cây đại thụ, hai mắt nhắm nghiền. Mười năm nay hắn vẫn đứng như thế!
Trường Sinh Kiếm không ngừng rung động như muốn thoát khỏi vỏ kiếm. Ngu Thượng Nhung đứng im không nhúc nhích nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Sau lưng hắn, một đạo kim hoàn như ẩn như hiện.
“Nhị tiên sinh, xin chào.” Tưởng Đông Thiện đột nhiên xuất hiện ở gần đó, cất tiếng chào hỏi.
Ngu Thượng Nhung mở to mắt, Trường Sinh Kiếm ngừng rung động, đạm mạc hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nghe nói nhị tiên sinh kiếm thuật vô song, vừa hay ở trong cổ trận rảnh rỗi, ta muốn lĩnh giáo kiếm thuật với nhị tiên sinh một phen.”
“Lĩnh giáo?”
“Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm ý ta, chỉ là lĩnh giáo kiếm thuật mà thôi. Không biết ta có quấy rầy nhị tiên sinh không?”
Ngu Thượng Nhung đã không nhớ rõ mình đột phá thập nhị diệp lúc nào, dường như đã qua thật lâu. Dù ở kim liên hay thanh liên hắn cũng không gặp sóng gió gì, việc tu luyện thì buồn tẻ vô vị.
Lúc ở đạo trường Nam Sơn, hắn từng có ý định đến Câu Thiên Tác Đạo thử xông phá Mệnh Quan, nhưng chuyện xảy đến dồn dập nên không có cơ hội.
Trảm liên chi đạo là con đường tu hành cô độc, có lẽ trảm liên rồi thì chẳng còn tồn tại thứ gọi là Mệnh Quan, ít nhất khi Ngu Thượng Nhung khai thập nhất diệp và thập nhị diệp cũng không thấy ảnh hưởng gì.
Ngu Thượng Nhung cũng không biết mình đã hấp thu bao nhiêu Mệnh Cách Chi Tâm. Tu vi đề thăng, hắn vẫn luôn rất tự tin… cho dù đối phương có là chân nhân hai mươi Mệnh Cách đi chăng nữa.
“Không tính là quấy rầy. Ngươi muốn luận bàn thì luận bàn.”
Ngu Thượng Nhung chậm rãi xoay người, tay phải vươn ra làm tư thế mời.
Trong tay Tưởng Đông Thiện ngưng tụ ra kiếm cương, nhanh như thiểm điện vọt đến trước mặt Ngu Thượng Nhung, đâm tới trăm ngàn lần.
Hư ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên để lại một đạo tàn ảnh, người đã lui lại ngàn mét.
Kiếm cương trong tay Tưởng Đông Thiện biến hoá liên tục lúc dài lúc ngắn, trong phương viên ngàn mét không ngừng hiện ra bóng kiếm.
Mặc kệ tu vi bọn hắn cao bao nhiêu cũng đều ngầm thừa nhận một điều, không được chạm vào một cành cây ngọn cỏ nào xung quanh.
Tiết tấu tấn công của Tưởng Đông Thiện đột nhiên tăng tốc, âm thanh không gian va đập vang lên bên tai.
Ngu Thượng Nhung cảm giác được một lực lượng đặc thù đánh tới, thân thể không hiểu vì sao lại chậm đi một nhịp.
Trường Sinh Kiếm quét ngang, ầm! Ngu Thượng Nhung lui về sau trăm mét.
Tưởng Đông Thiện cười nói: “Bội phục.” Lời này nghe có vẻ trào phúng.
Vù.
Ngu Thượng Nhung biến mất tại chỗ, một giây sau xuất hiện trước mặt Tưởng Đông Thiện.
Tưởng Đông Thiện biến sắc, lập tức vận dụng đạo lực lượng. Hắn nhìn thấy động tác của Ngu Thượng Nhung trở nên chậm lại, theo bản năng vung kiếm cương lên đánh tới.
Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên bất động tại chỗ, kiếm cương của Tưởng Đông Thiện đến trước mặt hắn ba thước thì đột ngột dừng lại.
Tưởng Đông Thiện: “A?”
Kiếm cương không hiểu vì sao lại không thể tiến lên thêm một bước.
Tưởng Đông Thiện ngẩng đầu nhìn, lúc này mới thấy một toà kim sắc pháp thân đang tóm chặt lấy tay mình, mà một mảnh kim diệp vù một tiếng, chém vào tay hắn.
Tưởng Đông Thiện không thể không thi triển đại thần thông, miễn cưỡng né tránh.
Ầm! Cương khí va chạm, hai người đồng thời trượt về sau.
Trong lòng Tưởng Đông Thiện kinh ngạc đến cực điểm, lại có chút không cam lòng.
Bọn hắn không tiếp tục luận bàn. Kim sắc pháp thân chỉ xuất hiện một giây rồi biến mất, kiếm cương của Tưởng Đông Thiện cũng đã tiêu tán từ lâu.
“Một chiêu vừa rồi là?” Tưởng Đông Thiện nghi hoặc hỏi.
Ngu Thượng Nhung chỉ cười nhạt một tiếng: “Đa tạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận