Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 765

Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn bầu trời. Những tia nắng chiều cuối cùng cũng tắt bóng, trên trời bắt đầu xuất hiện vài con phi cầm có linh tính… Đám phi cầm này đều có móng vuốt và ánh mắt sắc bén toả ra quang mang màu đỏ.
“Đa tạ đã nhắc nhở.”
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhoáng lên rồi biến mất.
Vu Vu mờ mịt nhìn xung quanh, sau khi xác định hắn đã rời đi, nàng mới lẩm bẩm: “Hừ… còn chưa trị liệu cho ngươi mà!”
Ba ngày sau, tại Đại Viêm.
Xuyên Vân phi liễn lướt qua từng dãy núi rừng, vượt qua lạch trời, vượt qua sa mạc không người và Mai Cốt Chi Địa, rốt cuộc cũng xuất hiện trên bầu trời cách cổ thành Lâu Lan ba dặm.
Trong phi liễn, Minh Thế Nhân nhìn về phía cổ thành Lâu Lan, khẽ nói: “Sắp đến rồi.”
Đám người bước ra rìa phi liễn quan sát sông núi và cổ thành. Phan Ly Thiên nhìn thành trì của Lâu Lan, cảm thán nói:
“Đây là lần thứ hai lão hủ tới Lâu Lan. Không ngờ nơi này lại phồn hoa như vậy.”
Lãnh La nói: “Chỉ có một số thành trì mới như vậy thôi.”
Minh Thế Nhân đứng bên bánh lái có tầm nhìn tốt nhất, thấy được những ký hiệu quỷ dị trên tường thành bèn hỏi: “Đó là cái gì?”
“Lâu Lan dùng vu thuật trị quốc, đương nhiên đó là đại trận vu thuật.” Phan Ly Thiên đáp. “Đại trận này nếu hoàn toàn kích hoạt sẽ không hề thua kém Thập Tuyệt Trận. Chỉ tiếc đại vu Lâu Lan người thì chết trận, người thì chết già, muốn kích hoạt đại trận e là khó hơn lên trời.”
Khi mọi người còn đang trò chuyện, từ phía cổ thành Lâu Lan bỗng xuất hiện một tấm thảm vuông bay tới, bốn góc thảm đều có tu hành giả phối hợp điều khiển vô cùng ăn ý.
Bay tới trước mặt Xuyên Vân phi liễn, tấm thảm mới lăng không dừng lại.
“Phụng chỉ Đại vương, cung nghênh khách quý đến từ Đại Viêm!”
Phi liễn ngừng lại.
Một tu hành giả bay đến trước phi liễn, tay phải đặt lên vai trái, cực kỳ cung kính khom người nói: “Mời các vị khách quý lên thảm bay… Đây là lễ nghi đón khách cao quý nhất của Lâu Lan.”
Phan Ly Thiên thấp giọng giải thích: “Đúng là như thế, chính giữa tấm thảm bay này có khắc Vu Thần mà người Lâu Lan thờ phụng, mỗi góc có bảy vu sư điều khiển, thảm bay được bốn mươi chín vu sư khiêng, lễ này vốn chỉ dành cho vương tộc Lâu Lan.”
Nhìn tấm thảm lớn màu tím trông có vẻ sang trọng, Minh Thế Nhân tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Đời này ta chưa từng ngồi thảm, mà lại còn là thảm bay.”
Thảm do người điều khiển ngự không bay đi, so với kiệu do người khiêng còn cao quý hơn.
“Xin mời.” Tên tu hành giả Lâu Lan lại khom người mời chào.
Lục Châu vuốt râu đạp không bay ra, Phan Ly Thiên, Lãnh La và Vu Chính Hải theo sát phía sau.
Sau đó tên sứ giả Lâu Lan cực kỳ hiểu chuyện bay tới nói với Minh Thế Nhân: “Mời ngài.”
“Được đấy…” Minh Thế Nhân nhường lại vị trí cầm lái cho người Lâu Lan kia. Vừa định rời đi, hắn lại quay đầu hỏi: “Khoan đã, ngươi định đặt phi liễn ở đâu?”
“Phi liễn sẽ được đặt ở quảng trường bên ngoài vương đình. Nơi đó có tầm nhìn rộng rãi, có thuộc hạ trông chừng nên ngài cứ yên tâm.”
Minh Thế Nhân gật đầu rồi nhảy lên thảm bay.
Lục Châu nghe vậy, trong lòng lại thầm nghĩ cái quảng trường này nghe cứ như là sân bay ở thời hiện đại. Quả nhiên dù là thế giới nào thì chỉ cần có con người tồn tại, một số vật dụng và dịch vụ đáp ứng cho nhu cầu sống đều sẽ tồn tại, chỉ là ở một hình thức khác.
Bốn mươi chín vu sư Lâu Lan vác thảm bay trên vai, điều khiển thảm nhanh chóng bay về phía cổ thành.
Cổ thành Lâu Lan và Thần Đô Đại Viêm hoàn toàn khác biệt.
Thần Đô được kiến tạo giữa bình nguyên, xây dựng thành trì rồi cử tu hành giả cường đại toạ trấn, bốn phía đều rộng rãi thoáng đãng. Cổ thành Lâu Lan lại được xây dựng ở nơi hiểm trở, có ưu thế về địa hình thiên nhiên. Dù vậy bọn hắn vẫn xây dựng một bức tường thành bao bọc xung quanh.
Tường thành là một trong những phát minh vĩ đại nhất của con người. Dù là phàm nhân hay tu hành giả thì đều sinh sống bên trong tường thành, ngăn cản những thứ hung hiểm nguy hại ở bên ngoài.
Thảm bay chậm rãi hạ xuống quảng trường trước cung điện. Hai bên có hai hàng binh sĩ đứng nghiêm chờ đợi. Ở giữa là vương tộc Lâu Lan và các quan viên cấp cao.
Người đứng đầu đội ngũ là quốc vương Lâu Lan, An Quy. Hắn mặc hoa phục, đầu đội kim quan, phong thái ung dung nghiêm chỉnh.
Thấy trên thảm bay chỉ có mấy người, An Quy khẽ sửng sốt nhưng vẫn tiến tới nghênh đón.
“Chúng ta vô cùng vinh hạnh được đón khách quý đến từ Đại Viêm!” An Quy đặt tay lên vai trái. Những người khác cũng làm động tác giống hệt.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía vị quân chủ một nước. “An Quy?”
Các thành viên trong vương thất và đám quan lại đứng sau lưng quốc vương An Quy đều đồng loạt ngẩng đầu. Đệ nhất cửu diệp gọi thẳng tên quốc vương của bọn họ nhưng chẳng còn cách nào, bọn họ chỉ có thể tươi cười nghênh đón.
“Ta đã chuẩn bị tiệc rượu thịnh yến để khoản đãi chư vị. Xin mời !”
Trên yến tiệc.
An Quy bưng chén rượu lên định nói mấy lời khách sáo nhưng Lục Châu đã trực tiếp phất tay.
“Lão phu không phải là hoàng đế Đại Viêm. Những lễ nghi này có thể bớt thì hãy bớt đi.”
An Quy khẽ giật mình, sau đó gật đầu. “Vậy xin làm theo ý ngài.”
“Ngươi có biết lão phu vì sao lại đến viếng thăm Lâu Lan?”
An Quy lắc đầu. Lục Châu khẽ phất tay. Minh Thế Nhân đang ăn uống ngon lành bên cạnh đành phải dừng lại nói:
“Gia sư đến Lâu Lan có ba chuyện cần xử lý. Thứ nhất: Lâu Lan phải rời khỏi liên minh mười hai nước, thần phục Đại Viêm. Thứ hai: gia sư muốn gặp tộc trưởng Bá Nạp gia tộc, không thể thương lượng. Thứ ba, đại sư huynh…”
Minh Thế Nhân nhìn về phía Vu Chính Hải đứng bên cạnh. Vu Chính Hải nói: “Đạt La.”
Ba chuyện đều đi thẳng vào vấn đề, không mảy may che giấu vòng vèo.
“Chuyện thứ nhất ta có thể đồng ý.” An Quy sảng khoái đáp, dường như đã chuẩn bị xong tinh thần. Các quan viên và vương tộc có mặt ở đó cũng không lên tiếng phản đối.
“Chỉ là, lão tiên sinh muốn gặp tộc trưởng Bá Nạp gia tộc là Lan Hải tiên sinh cùng tướng quân Đạt La, không biết là có việc gì?” An Quy nghi hoặc hỏi.
“Cứ gọi tới đây, lão phu làm việc luôn như thế.” Ý là, bọn ta lười giải thích với ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận