Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 560

Một người trong nhóm càng nhìn càng thấy người trước mắt rất quen, sau đó bật thốt lên:
“Các hạ là… Ngu Thượng Nhung! Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung?!”
Lời này vừa thốt ra, trái tim Văn Thư nảy lên kịch liệt. Khi hắn trong trạng thái đỉnh phong có thể mạnh hơn Hoàng Thời Tiết một chút, nhưng vẫn như cũ không phải là đối thủ của Vu Chính Hải.
Văn Thư đã nghe nói về trận chiến đỉnh phong ở Vân Chiếu lâm địa, vị Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung này có tu vi khó phân thắng bại với Vu Chính Hải.
Ánh mắt Văn Thư nóng rực như lửa nhìn chằm chằm Ngu Thượng Nhung. Hắn không dám hoảng hốt. Phải ổn định.
“Đã nghe qua đại danh của Kiếm Ma, thất kính thất kính.” Văn Thư chắp tay nói.
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt đáp:
“Từ trước đến nay kiếm của ta không giết hạng người vô danh. Ngoại trừ Văn Thư… những người khác hãy biến khỏi mắt ta trong vòng ba hơi thở.”
Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Văn Thư nhướng mày, vội vàng quát: “Lâm trận bỏ chạy, phạm tội chết!”
Bốn người đều không phải kẻ ngu, bọn họ không hề có năng lực chống cự lại Kiếm Ma. Lâm trận bỏ chạy? Chính ngài cũng đang bỏ chạy đó, có nhớ không?
“Xin lỗi Văn tướng quân!”
Ba hơi thở thì có thể làm gì? Đương nhiên là liều mạng chạy trốn.
Bốn người lập tức quay đầu chạy trốn, chỉ trong giây lát đã biến mất khỏi khu rừng.
Kỳ thật cũng chẳng thể trách bọn họ, bọn họ nào biết Ngu Thượng Nhung đã trảm kim liên. Ai gặp phải bát diệp Ngu Thượng Nhung mà không sợ hãi?
Văn Thư nhíu chặt mày, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cố nén khó chịu trong lòng, Văn Thư chắp tay nói:
“Nghe nói các hạ và Giáo chủ Vu Chính Hải có thù. Thực không dám giấu giếm, lão phu và Vu Chính Hải vừa đại chiến mấy trăm hiệp, lúc này các hạ đến tìm hắn nhất định có thể chiến thắng.”
Trên nhánh cây, Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Xem ra tướng quân không hề hiểu tại hạ.”
“Hả?”
“Lúc này thắng thì có được gì? Cũng chỉ là thắng không anh hùng mà thôi.”
Trong lòng Văn Thư âm thầm nhẹ nhõm. “Lão phu hiện đang bị nội thương, các hạ…”
Ngu Thượng Nhung đột nhiên nâng tay ngắt lời hắn, dùng cương khí bắn vỏ kiếm ghim vào thân cây.
Trường Sinh Kiếm toát ra quang mang đỏ rực lăng không lơ lửng trước mặt. “Đáng tiếc, ngươi phải chết.”
Nói xong, Ngu Thượng Nhung ngự kiếm phóng xuống!
Sắc mặt Văn Thư đại biến, lập tức lui lại, song chưởng đánh ra mấy đạo tự phù.
Phanh phanh phanh!
Song phương lao vào kịch chiến.
Văn Thư tuy đang mang trọng thương nhưng vẫn cố tận lực đánh trả, vì đối diện hắn là Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung chỉ cần ra chiêu là tất sát!
Hai mắt Văn Thư trừng lớn, tự phù và tự ấn càng lúc càng nhiều.
Thân ảnh Kiếm Ma lấp loé càng lúc càng gần, Trường Sinh Kiếm huy động cực nhanh, mấy đạo tự phù bị Trường Sinh Kiếm đánh bay, bóng kiếm đầy trời hoa cả mắt.
Mắt thấy Kiếm Ma đã sắp đến gần, Văn Thư lập tức gọi ra pháp thân bát diệp!
Pháp thân xuất hiện oanh một tiếng! Đám cây cối xung quanh trong phạm vi mấy chục mét đều bị phá huỷ, sau đó chỉ trong giây lát pháp thân biến mất!
Văn Thư cảm thấy áp lực giảm đi, chẳng thấy Kiếm Ma đâu.
Hắn ngẩng đầu nhìn kỹ, phát hiện Ngu Thượng Nhung đang lăng không xoay chuyển lùi ra sau…
Bị bức lui? Văn Thư không tin vào mắt mình.
Vừa rồi với tính tình Kiếm Ma hẳn là sẽ lấy kiếm chặt đứt pháp thân đối thủ, nhẹ nhõm giết chết Văn Thư hắn.
Nhưng thật không ngờ lúc này Ngu Thượng Nhung lại lui ra sau.
“Ngươi đang trêu đùa lão phu?” Văn Thư cảm thấy mình bị sỉ nhục, song chưởng không ngừng đánh ra đủ loại tự phù chằng chịt nhàn nhạt kim quang.
Ngu Thượng Nhung điểm mũi chân lăng không bay lên, Trường Sinh Kiếm lơ lửng trước mặt.
“Kiếm Ma Túc Mệnh.”
Kiếm cương đầy trời công kích về phía Văn Thư. Văn Thư khẽ quát:
“Kiếm Ma cũng chỉ có thế! Ngươi sẽ phải trả giá đắt vì đã khinh địch!”
Hai tay Văn Thư chập lại, hai ngón trỏ giơ lên ép sát vào nhau, giữa các ngón tay toát ra kim quang cực thịnh. Quanh hai ngón tay xuất hiện một chuỗi tự phù là Tuyệt, Thánh, Khí, Trí.
Đây chính là chiêu thức mạnh nhất của Nho môn. Cương ấn như đạn pháo bắn về phía Kiếm Ma!
Kiếm Ma Túc Mệnh đánh vào cương ấn của Tuyệt Thánh Khí Trí nhưng không ngăn được.
Ngu Thượng Nhung mặt không đổi sắc xoay chuyển một trăm tám mươi độ lùi về sau, gọi ra pháp thân!
Ông! Một màn khiến người kinh ngạc xuất hiện.
Ngu Thượng Nhung và pháp thân hợp lại làm một, song chưởng của pháp thân hoàn toàn trùng khớp với song chưởng Ngu Thượng Nhung.
Tứ chưởng giao thoa nghênh đón đại thần thông Tuyệt Thánh Khí Trí.
Thời gian như trôi chậm lại… Văn Thư nhìn về phía pháp thân của Ngu Thượng Nhung.
“Ha ha ha… Thật là trời cũng giúp ta! Kiếm Ma tam diệp không kim liên? Muốn chết!”
Tinh thần Văn Thư rung động mạnh, toàn bộ nộ hoả trong lòng đều phát tiết ra ngoài, Tuyệt Thánh Khí Trí lao vụt tới đánh mạnh vào tứ chưởng!
Cương khí giao thoa oanh động mãnh liệt! Đám đại thụ bốn phía đều bị cương khí chặt đứt, ầm vang sụp đổ.
Văn Thư vẫn đang duy trì tư thế tấn công Tuyệt Thánh Khí Trí. Mà Ngu Thượng Nhung lại gắng gượng ngăn trở được một chiêu này!
Trong mắt Văn Thư tràn đầy rung động!
“Tam diệp… Sao lại chống đỡ được? Vì sao pháp thân lại có thể động?” Giọng Văn Thư trở nên run rẩy.
Hai người bắt đầu rơi xuống.
“Đáng tiếc, ngươi biết quá ít về pháp thân.” Ngu Thượng Nhung nhìn hắn chẳng khác nào đang nhìn một người chết.
Văn Thư nộ hoả công tâm, không cam lòng nói: “Thế thì sao? Dù ta bị trọng thương thì một tam diệp nho nhỏ như ngươi cũng không thể nào…”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ba mảnh liên diệp nhịp nhàng cứa qua cổ Văn Thư.
Hai người hạ xuống đất. Văn Thư trừng to mắt nhìn ba mảnh liên diệp bay trở về bên cạnh Trường Sinh Kiếm.
Từ cổ hắn, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Hai trong số ba mảnh liên diệp đột nhiên chia làm đôi.
Năm mảnh liên diệp toả ra kim quang chói mắt không ngừng xoay tròn, cuối cùng bay về phía pháp thân rồi biến mất trong ánh mặt trời chói chang.
Ngu Thượng Nhung đứng ngược nắng, thân ảnh cao gầy trông vời vợi không cách nào chạm tới.
Văn Thư không nhìn rõ nét mặt đối phương, chỉ nghe Ngu Thượng Nhung chậm rãi nói:
“Ta là vô địch trong cảnh giới bát diệp. Trước đây cũng vậy, mà sau này cũng thế.”
Máu tươi ướt đẫm lồng ngực Văn Thư cho đến khi hắn hoàn toàn không hô hấp được nữa, hắn cảm giác linh hồn mình bị một bàn tay vô hình tóm chặt lấy, kéo ra khỏi cơ thể, đi qua lồng ngực, qua trái tim, qua khỏi yết hầu, sau đó hoàn toàn rời khỏi cơ thể.
Văn Thư ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận