Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 834

Các tu hành giả lăng không lơ lửng nhìn về phía trước. Phan Ly Thiên quay đầu nhìn về phía bọn họ, khẽ hỏi: “Các ngươi có sợ không?”
“Sợ cái gì!” Có người cao giọng đáp. “Xông lên thì còn có chút hy vọng sống, nếu lui lại thì toàn thể chúng ta đều tiêu vong. Nếu sợ hãi có tác dụng thì liên minh mười hai nước đã sớm thần phục chúng ta rồi.”
“Các chủ lòng dạ bao dung cả thiên hạ, không tiếc bất cứ giá nào để truyền đạo. Nếu không vì vậy sao kẻ đánh lén có cơ hội tấn công ngài ấy? Lúc này mà chúng ta sợ hãi lui lại thì có khác gì lũ súc sinh?”
“Ai sợ thì mau cút đi, chúng ta tuyệt không ngăn cản!” Có người cao giọng hô.
Phàm là những người đã đến đây, không một ai có vẻ do dự, trong mắt bọn họ đều là cứng cỏi kiên định.
“Tốt lắm! Để lão hủ dẫn đường!”
Phan Ly Thiên ném hồ lô vàng kim ra ngoài, hồ lô xoay tròn, miệng hồ lô chỉ về phía đông nam rồi cấp tốc bay đi.
“Đi thôi!”
Mấy trăm tu hành giả lập tức theo chân Phan Ly Thiên bay vụt qua bầu trời.
Tại hồng liên giới.
Ánh tà dương chiếu rọi muôn nơi, nhưng lại không cách nào rọi tới Huyết Dương Sơn. Trên đỉnh núi, Huyết Dương Tự âm u lạnh lẽo dưới cơn cuồng phong bất chợt.
Tiếng gỗ va chạm lạch cạch không nhanh không chậm vang lên, cửa sổ bật mở vì gió lớn. Âm thanh bỗng dưng im bặt.
“Phương trượng, mệnh thạch của thủ toạ Giới luật đường Pháp Không đã tắt…”
Một đệ tử mặc áo cà sa, tay chắp trước ngực khom người nói. Ngữ khí của hắn bình tĩnh, vẻ mặt bình thản như đã dự liệu được chuyện này sẽ xảy ra.
Trong thiện phòng truyền ra một giọng nói:
“Pháp Không là tu hành giả nắm giữ nghiệp hoả Thiền tông đứng thứ hai trong Huyết Dương Tự, tu vi không kém gì ta… Báo cáo việc này cho Thiên Vũ Viện. Kế hoạch Thiên Toa phải trì hoãn lại.”
“Vâng.”
Sau khi đệ tử khoác cà sa rời đi, một lão giả mặc tăng y phổ thông ngồi trong thiện phòng khẽ mở mắt, một tay chắp trước ngực, thở dài một tiếng: “Thanh tịnh tịch diệt, tu thành chính quả, tiến nhập luân hồi. A di đà phật…”
Trước đại điện Ma Thiên Các.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang chăm sóc cho Diệp Thiên Tâm, những vị bát diệp khác ngồi xếp bằng dưới đất, nhanh chóng khôi phục thương thế.
Chỉ có một mình Hoa Vô Đạo đứng bên rìa bình chướng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài.
“Mẹ nó thật là xui xẻo, cái tên khốn kiếp vừa nãy là ai vậy?” Chư Thiên Nguyên mắng mấy câu rồi lại ho khan.
“Chư tiền bối, kẻ vừa rồi là cao thủ của hồng liên giới, hẳn là cửu diệp!” Nam Cung Vệ thở dài lắc đầu.
Có thể đánh bị thương các vị bát diệp chỉ trong mấy chiêu, lại còn khiến tổ sư gia Ma Thiên Các phải lui ra sau, ngoại trừ cửu diệp thì còn ai vào đây.
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên… Trước đây ta luôn cho rằng bát diệp đã có thể nhìn thấu mọi chân lý của thế gian, nay nhìn lại mới biết mình đã vô tri cỡ nào.”
Hoàng Thời Tiết vừa điều tức vừa nói:
“Trước khi ta gặp được Cơ huynh, ta cũng từng có suy nghĩ như vậy… Mọi người đừng lo lắng, Cơ huynh nhất định có thể chiến thắng kẻ này.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể tự an ủi như thế.
Lúc này, trong đại điện Ma Thiên Các đột nhiên có một người bước ra. “Chư huynh.”
Chư Thiên Nguyên mở to mắt, cố nén cơn đau từ lồng ngực truyền tới, nghi ngờ nói: “Giải Khai? Sao ngươi lại trốn ở trong đó?”
Giải Khai lộ vẻ xấu hổ đáp: “Ta sao có thể là đối thủ của cửu diệp…”
Chư Thiên Nguyên mắng một tiếng: “Đồ vứt đi.”
Những vị bát diệp khác cũng nhìn hắn một cái đầy khinh bỉ,
“Không thể nói như thế… rõ ràng là đánh không lại mà cứ đâm đầu vào thì đó mới là ngu xuẩn. Chư huynh, như các ngươi người ta gọi là tự mình làm khổ mình.”
“Ngươi nói đủ chưa?”
“Chư huynh đừng tức giận, bây giờ huynh đang bị thương không nhẹ, việc cấp bách trước mắt là chữa thương cho tốt.” Giải Khai thấp giọng nói. “Các vị, ở đây có ai biết vật thể màu đỏ vừa rồi là thứ gì không?”
Đám người lắc đầu.
“Ta đã từng thấy thứ này trong một bản bút ký. Tên nó là Thiên Toa.” Giải Khai nói ra một lời kinh người.
Chư Thiên Nguyên đột nhiên nhìn về phía Giải Khai, chợt nhớ tới khi mình rời khỏi Cổ Thánh Giáo đến Thần Đô có mang theo bản bút ký kia, bèn hỏi: “Nếu ngươi biết thì sao không nói sớm?”
Giải Khai thở dài đáp:
“Ta nói có tác dụng gì sao? Thất tiên sinh đầy ngạo khí, ta còn chưa mở miệng đã đe doạ ta, Chư huynh ngươi cũng đâu cho ta cơ hội giải thích. Hơn nữa… trong Thiên Toa đích thật là một vị cao thủ cửu diệp, mà xem tình hình này thì đó còn là cửu diệp với nhiều năm kinh nghiệm, e là Cơ tiền bối dữ nhiều lành ít.”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Chư Thiên Nguyên trừng mắt nhìn hắn.
Giải Khai nhíu mày: “Ta không có ác ý, chỉ là ăn ngay nói thật.”
“Ngươi mà không có ác ý?” Chư Thiên Nguyên nhìn hắn chằm chằm.
“Chư huynh, ta có mười viên thánh dược chữa thương đưa cho các vị phục dụng, có tác dụng chữa lành nội thương.” Giải Khai lấy trong ngực ra một cái túi nhỏ, dốc dược hoàn ra.
Chư Thiên Nguyên liếc nhìn đống dược hoàn, mỉm cười nói: “Đừng quên ta mới là Giáo chủ Cổ Thánh Giáo, cái trò lừa bịp này ngươi ít dùng thì tốt hơn.”
“Chư huynh, đây không phải là độc dược. Khi Chư huynh không có mặt ở Cổ Thánh Giáo, ta đã sai người đến Đan Dương Tông trả giá cao để mua về.” Giải Khai muốn chứng minh mình trong sạch bèn bỏ một viên đan được vào miệng nuốt. “Các vị thật sự không cần sao?”
Giải Khai nhìn Chư Thiên Nguyên không chớp mắt, trên mặt nở nụ cười quỷ dị. Chư Thiên Nguyên không thèm nhìn hắn mà quay sang nói với Hoa Vô Đạo: “Hoa trưởng lão.”
“Có chuyện gì?”
“Mau trục xuất kẻ này ra khỏi Kim Đình Sơn.”
Các vị bát diệp có mặt ở đó như Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ, Sở Nam, Hoàng Thời Tiết, Diệp Thiên Tâm, Trương Chỉ Thuỷ đều nhìn về phía Chư Thiên Nguyên với vẻ nghi hoặc không hiểu.
Hoa Vô Đạo quay sang nói với Giải Khai: “Giải Khai, ngươi thân là bát diệp lại không ra tay tương trợ, ta sẽ không trách ngươi. Nhưng nếu ngươi còn tiếp tục nói chuyện gây kích động lòng người thì ta đành phải đuổi ngươi khỏi Kim Đình Sơn.”
Cuộc đối thoại vừa rồi Hoa Vô Đạo cũng nghe được. Con hàng này rõ ràng đang chơi đùa âm mưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận