Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 525

Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Nhị sư huynh từng chém chết vương phi Tây Vực, sư phụ có biết vì sao không?”
Lục Châu nhíu mày nhìn hắn, biểu tình như muốn nói, nghiệt đồ, ngươi còn dám ra vẻ ta đây với sư phụ?
Tư Vô Nhai bị doạ sợ, vội vàng giải thích: “Ả vương phi kia vốn là đại vu, cả gan ngấp nghé muốn khống chế nhị sư huynh. Nhị sư huynh sao có thể để ả lừa gạt, lập tức vung kiếm chém chết ả. Sau đó hoàng thất vì muốn tiếp tục thông gia với Lâu Lan nên không thể không đưa Ngọc phi vào cung. Ngọc phi là người bình thường nhưng lại mang theo Mạc Ly tiến cung, muốn nhân cơ hội này phá rối Đại Viêm. Thế nhưng… Ma Thiên Các lại là chướng ngại vật lớn nhất.”
Lục Châu gật đầu. “Ý của ngươi là, kẻ thiết kế hãm hại lão phu chính là người Lâu Lan?”
“Tám chín phần mười là thế.” Tư Vô Nhai đáp.
“Điều này thì có liên quan gì đến thuỷ tinh cầu ký ức?”
“Người Lâu Lan biết rõ hành tung của người như vậy, chắc hẳn cũng biết ngài đã đến khu vực nào ở Nhung Tây. Nếu có thể tra ra được hành tung năm đó của sư phụ thì sẽ tìm ra được thuỷ tinh cầu ký ức.”
Nghe vậy, Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Nghiệt đồ này nói có lý. Nhưng mà làm sao tra được đây?
Tư Vô Nhai hình như hiểu ý sư phụ, lại nói tiếp: “Sư phụ, mấy năm nay đồ nhi có sắp xếp một ít tai mắt lẫn vào dị tộc, đặc biệt là Lâu Lan.”
Lục Châu lại đưa mắt nhìn về phía hắn, thấy độ trung thành của hắn đã tăng lên so với trước đó, nhưng vẫn không cao.
“Sư phụ, chuyện này chỉ mình đồ nhi làm được. Giang Ái Kiếm tuy là tam hoàng tử Đại Viêm, có nhiều tai mắt nhưng hắn lại biết quá ít về dị tộc. Huống hồ gì kẻ này trời sinh tính tình lười biếng chỉ thích tự do, thường không chú ý đến một số tin tức. Lúc trước đồ nhi đã phải mượn danh nghĩa Ám Võng không ít lần để thông báo cho Ma Thiên Các. Rõ ràng Giang Ái Kiếm cũng có thể làm được nhưng hắn lại không… người này không đáng tin.”
Nói đến đây, Tư Vô Nhai chợt im bặt. Hắn phát hiện sư phụ đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, nhìn lâu tới mức tim hắn bắt đầu run rẩy.
“Đồ nhi không có ý lăng mạ Giang Ái Kiếm! Xin sư phụ thứ tội!” Tư Vô Nhai quỳ một gối xuống nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Ngươi có biết tại sao lão phu bắt ngươi ở trong động diện bích để hối lỗi không?”
“Đồ nhi biết mình phạm tội phản bội sư môn không thể tha thứ. Toàn bộ trừng phạt của sư phụ đồ nhi đều không có một lời oán hận.” Tư Vô Nhai đáp.
“Ngươi sai rồi.”
Nếu chỉ vì Tư Vô Nhai rời khỏi sư môn mà trừng phạt hắn thì rất không hợp lý. Tư Vô Nhai vì cứu Chư Hồng Cộng mà quỳ ba ngày ba đêm trước cửa Thiên Tuyển Tự, vì cứu Ngu Thượng Nhung mà chạy đôn chạy đáo khắp Đại Viêm để tìm phù văn, lại từng cứu mạng Vu Chính Hải… Dựa vào những chuyện này mà Lục Châu còn trách móc hắn thì đúng là đang tự mình lừa mình.
Lục Châu thản nhiên nói: “Ngươi rất giống Ngu Thượng Nhung, đều mang theo ngạo khí không cần thiết.”
“Ngạo khí?”
“Tự tin thì tốt, nhưng tự tin quá mức sẽ biến thành tự phụ. Ngạo khí thường sẽ che đi cặp mắt ngươi.”
Tư Vô Nhai ngây ngẩn cả người, trong đầu nhớ lại những tờ đề mục trong động diện bích, mặt hắn dần trở nên bỏng rát.
Hắn tự xưng mình thông minh, tự xưng mình lắm mưu nhiều kế, nhưng đống đề mục kia hắn lại chẳng cách nào giải nổi.
“Sư phụ dạy phải. Đồ nhi minh bạch.” Tư Vô Nhai ủ rũ nói.
Lục Châu đứng dậy đi tới chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống. “Đến bây giờ mà ngươi còn không chịu nói ra chuyện của Vu Chính Hải?”
Toàn thân Tư Vô Nhai run lên. “Đồ nhi đã hứa với đại sư huynh.”
Thấy hắn kiên quyết như vậy, Lục Châu khẽ nhíu mày. Miệng thì nói đã nghĩ thông suốt mà thực tế lại chẳng hề làm được.
Sắc mặt Lục Châu trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Nếu ngươi không nói, lão phu sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn. Từ nay về sau, ngươi không còn liên quan gì đến Ma Thiên Các nữa. Khổng Tước Linh đây, lão phu trả lại cho ngươi.”
Tay phải Lục Châu khẽ nhấc, Khổng Tước Linh xuất hiện, bị Lục Châu ném tới trước mặt Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai ngây ra như phỗng.
Hai mắt Lục Châu sáng rực nhìn chằm chằm Tư Vô Nhai, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Ngươi có thể rời đi. Sau này gặp lại, nếu ngươi là kẻ địch thì lão phu tuyệt đối sẽ không nương tay.”
Lục Châu không thèm tin lời hắn. Cái gì mà hứa với chẳng hẹn? Tư Vô Nhai ngươi đến sư môn cũng có thể rời bỏ mà còn dám nói đã hứa hẹn với Vu Chính Hải? Thật là buồn cười!
Tư Vô Nhai nhìn Khổng Tước Linh đến xuất thần, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
[Ting ! dạy dỗ Tư Vô Nhai, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
Lát sau, Tư Vô Nhai quỳ rạp xuống đất nói: “Đồ nhi có thể nói ra, nhưng xin sư phụ đồng ý với đồ nhi một chuyện.”
“Ngươi muốn bàn điều kiện với lão phu?”
Tư Vô Nhai vội vàng giải thích: “…Đồ nhi tuyệt đối không có lòng ngỗ nghịch, càng không dám bàn điều kiện với sư phụ.”
“Người vừa mới nói đấy thôi?” Ánh mắt Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai toé lửa.
“Chuyện này…” Tư Vô Nhai xấu hổ cùng cực.
Toàn bộ tự tin và thong dong vốn có của hắn đều trở nên cực kỳ hỏng bét dưới ánh nhìn của sư phụ. Tâm loạn như ma, lại mất phương hướng, trong lúc nhất thời Tư Vô Nhai không biết nên nói cái gì.
Lục Châu lấy từ trong tay áo ra quyển nhật ký của Tư Vô Nhai, lật xem một lát rồi đặt nó lên bàn.
Trong gian phòng lúc này vô cùng yên tĩnh. Hai thầy trò, một người ngồi, một người quỳ.
Yên lặng một lúc lâu, Lục Châu mới mở miệng nói: “Ngươi cho rằng ngươi không nói thì lão phu sẽ không biết?”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn Lục Châu. “Người đã biết?”
“Tộc Vô Khải, nhục thân chết nhưng tâm không chết. Chôn sâu trong đất, dùng nước tưới tiêu có thể cải tử hoàn sinh.”
Tư Vô Nhai trừng to mắt, nhìn quyển nhật ký trên mặt bàn. Nội dung trong đó quá mức chi tiết rõ ràng, rất khó có thể che giấu.
Sư phụ rốt cuộc vẫn là biết rõ.
Tư Vô Nhai quỳ rạp dưới đất, thanh âm rưng rưng nói: “Đại sư huynh số khổ!”
“Hắn mà số khổ?” Lục Châu xem thường nói.
Vu Chính Hải tự tay xây dựng U Minh Giáo, đi khắp nơi chiếm đoạt thế lực, thủ hạ dưới tay có tứ đại hộ pháp dũng mãnh thiện chiến. Hiện nay toàn bộ thiên hạ đều bị hắn khống chế, ngày ngày ngồi trên phi liễn đi khắp nơi lập uy, công thành đoạt đất. Hắn khổ ở chỗ nào?
Sự xuất hiện của quyển nhật ký đã đánh tan phòng tuyến của Tư Vô Nhai.
Sau khi Lục Châu có được quyển nhật ký đã suy nghĩ thật lâu. Rốt cuộc là loại người gì lại có thể cải tử hoàn sinh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận