Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1602

Mà cường giả cao cao tại thượng như Trâu Bình lại bị người ta đánh bại chỉ bằng một chiêu.
Không phải Đạo lực lượng, không phải lực lượng của thánh vật, không nhờ trận pháp, chỉ là một chưởng thuần tuý. Trâu Bình thất bại triệt để.
Huynh đệ Trí Văn Tử sao có thể không hoảng hốt?
“Đại ca, Khí Mệnh Châu bị hỏng sao?” Sắc mặt Trí Vũ Tử khó coi vô cùng.
“Không biết.” Trí Văn Tử thấp giọng đáp.
“Không phải huynh nói không ai thoát được kiểm trắc của Khí Mệnh Châu? Hắn dùng một chưởng đánh bại Trâu Bình mười bảy Mệnh Cách, ta không tin hắn chỉ có hai Mệnh Quan!”
“Nói nhảm, ta cũng không tin! Nhưng bây giờ không phải lúc tranh luận, phải chờ chân nhân giá lâm!”
Vấn đề là Trí Văn Tử cũng không rõ vấn đề nằm ở đâu. Ngoại trừ làm việc theo hoàn cảnh thì không còn cách nào khác.
“Chân nhân sẽ đến sao?” Trí Vũ Tử hỏi.
“Không chắc chắn.”
Khi chưởng ấn và cương khí tiêu tán, đám người mới nhìn thấy Trâu Bình nằm trong hố sâu, tay chân giang ra hình chữ đại.
Đám người Ma Thiên Các lắc đầu. Mấy đồ đệ đã chẳng còn cảm thấy kinh ngạc, cảnh này diễn ra quá nhiều lần rồi, sư phụ có vẻ đặc biệt thích đập người ta xuống đất, mười lần như một.
Trâu Bình ngửa mặt nhìn lên trời, phun ra một ngụm trọc khí, sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Châu, toàn thân khẽ run.
Hắn đã hiểu được, người này… là một vị siêu cấp cao thủ hơn xa chính mình.
Làm sao bây giờ?
Lúc này Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời bay xuống lắp bắp nói:
“Hiểu lầm, hiểu lầm… đều là hiểu lầm..”
Đám thuộc hạ sau lưng bọn hắn cũng chen chúc đáp xuống đất, đồng loạt quỳ gối.
Lục Châu không để ý đến cặp Song Tử mà nhìn về phía Trâu Bình. “Ngươi có thể cản một chưởng của lão phu mà không tổn hao Mệnh Cách?”
Triệu Dục vội vàng tiến lên, nịnh nọt cười nói: “Lão tiên sinh, vị này là Trâu đại tướng quân.”
Nói xong hắn lại tiếp tục kể rõ sự tích truyền kỳ của đội quân phi kỵ khiến Trâu Bình tức đến mức khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu.
Lục Châu gật đầu nói: “Đội quân truyền kỳ?”
Sắc mặt Trâu Bình tái xanh, ngẩng đầu nhìn Lục Châu nói: “Ta phụng ý chỉ của bệ hạ… đến, đến bắt hung thủ.”
Lục Châu nhìn đám người rồi lại nhìn Trâu Bình, tỏ vẻ khó hiểu: “Hung thủ gì?”
Khổng Văn lập tức mang ghế chạy tới mời Lục Châu ngồi. Triệu Dục nói:
“Để ta kể lại toàn bộ sự việc… Trâu tướng quân nếu thấy có chỗ nào chưa đủ thì cứ việc bổ sung.”
Thế là Triệu Dục bắt đầu giảng lại đầu đuôi sự việc.
Kỳ thật Lục Châu cũng biết khá rõ tình hình, vì hắn đã dùng thần thông quan sát từ trước. Nhưng hắn vẫn im lặng nghe Triệu Dục kể.
Thừa dịp Triệu Dục nói chuyện, Trâu Bình đã chống đỡ thân thể, ngồi dậy ho khan mấy lần rồi ngồi nghỉ ngơi bên mép hố.
Triệu Dục nói xong nhìn sang Trâu Bình: “Trâu tướng quân, ta nói có đúng không?”
Trâu Bình gật đầu không có gì dị nghị, sau đó quay đầu nhìn đám phi kỵ vẫn còn lơ lửng trên không trung, tức giận mắng:
“Một đám vô dụng, còn không mau lăn xuống đây!”
Lão đại bị người ta đánh thổ huyết, bọn hắn còn cưỡi chiến mã tung bay trên không trung tỏ vẻ uy phong, đúng là buồn cười không sao tả xiết.
Chín mươi bảy tên phi kỵ lập tức đáp xuống đất, rời khỏi lưng ngựa chạy tới nâng Trâu Bình lên, nhưng bị Trâu Bình đẩy ra mắng mỏ: “Cút.”
Đám người nhìn mà cạn lời. Lục Châu lắc đầu nói: “Bản sự không lớn, tính tình không nhỏ.”
Trâu Bình nghẹn họng.
“Lão phu đã hiểu rõ sự tình. Nói ngắn gọn, các ngươi đến bắt hung thủ giết chết Tây Khất Thuật đúng không?”
Trí Văn Tử nói: “Vâng.”
“Ngươi dùng bột phấn Khí Mệnh Châu, xác định hung thủ là đồ nhi của lão phu?”
“Vâng.”
Lục Châu gật đầu, nhìn về phía ba bộ thi thể nằm dưới đất: “Ba người kia là do Ngu Thượng Nhung giết?”
Ngu Thượng Nhung khom người nói: “Đúng là đồ nhi giết.”
Lục Châu nhìn một kiếm chém rách ba bộ khôi giáp, thản nhiên nói: “Một kiếm này chỉ lấy đi ba Mệnh Cách, không phải vết thương chí mạng.”
“Lão tiên sinh nhìn thật chuẩn, còn lại là do Cùng Kỳ làm.”
Gâu gâu gâu.
Cùng Kỳ sủa mấy tiếng rồi chạy tới nằm dưới chân Lục Châu, nhe răng nanh với mọi người.
Minh Thế Nhân câm nín.
Cái thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
“Lão tứ.”
“Có đồ nhi.”
“Tây Khất Thuật có phải do ngươi giết không? Không được nói dối, vi sư muốn nghe lời nói thật.” Lục Châu nghiêm túc hỏi.
Minh Thế Nhân đứng bên cạnh Cùng Kỳ đáp: “Vâng.”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, đám người nghị luận ầm ĩ.
Trước đó Minh Thế Nhân phủ nhận đủ kiểu, bây giờ lại chính miệng thừa nhận, chẳng phải là đang tự vả mặt mình sao? Không chỉ thế mà còn vả mặt Triệu Dục, vả mặt toàn bộ Triệu phủ.
Người buồn bực nhất chính là Trâu Bình.
Hắn hao tổn ba kỵ binh, nếu việc này không được xử lý thích đáng, sau này hắn làm sao đối mặt với các huynh đệ, làm sao là thủ lĩnh của đội quân truyền kỳ này?
“Im lặng.” Khổng Văn hét lên một tiếng, đám người yên tĩnh trở lại.
Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân: “Nguyên nhân?”
“Tây Khất Thuật đáng chết!” Minh Thế Nhân đáp.
Lục Châu không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn hắn, chờ hắn nói hết câu. Đáng chết không phải là một lý do đường hoàng.
Minh Thế Nhân nhìn ra sư phụ đang chờ mình trả lời, bèn cắn răng đáp: “Bởi vì hắn giết chết huynh đệ của đồ nhi, Mạnh Thanh.”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử đều câm nín.
Những người còn lại đều nghi hoặc không hiểu, chưa ai từng nghe đến cái tên này, kể cả huynh đệ Song Tử. Nhưng bọn hắn biết hàm nghĩa của chữ “Mạnh” này, rốt cuộc phỏng đoán trước đó đã được nghiệm chứng, người này quả nhiên là dư nghiệt Mạnh phủ.
“Mạnh Thanh? Huynh đệ của ngươi?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Đồ nhi và Mạnh Thanh từ nhỏ lớn lên trong Mạnh phủ. Năm đồ nhi tám tuổi, Mạnh Thanh bị Tây Khất Thuật giết chết.” Minh Thế Nhân thẳng thắn đáp.
Đám người Ma Thiên Các kinh ngạc không thôi. Minh Thế Nhân cười nói: “Đồ nhi không phải người thích kể khổ, chuyện quá khứ cũng lười nhắc tới.”
Không ai nguyện ý nhắc lại những vết thương lòng trong quá khứ cả. Về phần người khác tin hay không thì cũng chẳng quan trọng.
Tây Khất Thuật đã chết, đây là niềm an ủi lớn nhất đối với vong hồn của Mạnh Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận