Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1898: Thăng cấp

Thanh Đế hỏi: “Ta cũng có việc muốn hỏi ngươi. Mấy năm gần đây có người nào đặc biệt đến Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh không?”
Đế Nữ Tang đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Linh Uy Ngưỡng vui mừng hỏi: “Hắn là ai, bây giờ đang ở đâu?”
“Người này rất to gan, không sợ gì ta. Hắn dẫn theo một đám người đánh nhau với Quán Hung tộc, phí rất nhiều công sức mới giết chết được Quán Hung.”
Linh Uy Ngưỡng âm thầm nghĩ, người này không phải là Ma Thần rồi. Đường đường là Ma Thần, sao có thể đại chiến với đám bò sát Quán Hung cho được? Búng cái tay là xong mà?
Đế Nữ Tang cười nói: “Người này rất thú vị, ta bảo hắn cầu ta, hắn nhất định không làm, tính tình còn cứng hơn cả ngài đó.”
Linh Uy Ngưỡng cốc đầu nàng, răn dạy một câu: “Không biết lớn nhỏ. Người này có điểm nào kỳ lạ?”
“Hắn hả? Hắn và đám đồ đệ đều được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.” Đế Nữ Tang nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói, “Thanh Đế gia gia, ta hoài nghi đồ đệ của hắn có hạt giống Thái Hư.”
Linh Uy Ngưỡng trầm giọng nói: “Thật chứ?”
“Ta đoán thế.” Đế Nữ Tang cười hì hì đáp.
Tuy nói là đoán nhưng Linh Uy Ngưỡng rất coi trọng điều này. Hắn bỗng nhớ tới Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, sở dĩ hắn nhìn trúng hai người này cũng bởi vì trực giác nói cho hắn hai người có hạt giống Thái Hư.
Chẳng lẽ… chính là đám người này?
Cùng lúc đó.
Dưới vực sâu, Lục Châu nghe được tiếng vang thanh thuý.
Két.
Mệnh Cách thứ hai mươi sáu đã mở ra thành công, thuận lợi hơn trong tưởng tượng của Lục Châu nhiều.
“Đại địa lực lượng thật sự kỳ diệu.”
Trong lòng Lục Châu rất vui vẻ, nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra một vấn đề là qua Mệnh Quan ở đâu đây?
Thêm bốn Mệnh Cách nữa là hắn phải thông qua Mệnh Quan rồi, nếu cứ tiếp tục bị nhốt ở chỗ này thì làm sao thông qua?
Lục Châu đã thử đi thử lại rất nhiều lần nhưng vẫn không thể thoát khỏi vực sâu, đại địa lực lượng lần nào cũng ngăn cản hắn. Kỳ thực trong lòng Lục Châu chỉ lo lắng cho đám đồ đệ, hắn lâu ngày không trở về, chẳng biết các đồ đệ sống có tốt không?
Lục Châu sử dụng thiên nhãn thần thông quan sát. Biết lão đại và lão nhị không ở trong Văn Hương Cốc, Lục Châu thở dài một tiếng. Những người còn lại đều ngoan ngoãn ở lại trong cốc, tốc độ tu hành rất nhanh. Nhưng lão đại và lão nhị có tu vi cao như vậy, Lục Châu cũng rất yên tâm về hai người, bèn thu hồi thần thông.
Lục Châu gọi ra lam pháp thân rồi lấy ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm.
“Lam pháp thân đã khai sáu Mệnh Cách, có cần thông qua Mệnh Quan không nhỉ?”
Cho tới bây giờ lam pháp thân đều không sinh ra cảm giác đau đớn khi khảm Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung. Hiện tượng này khá giống Tiểu Diên Nhi nhưng lại có điểm khác biệt.
Lam pháp thân là thân tự do, màu sắc thiên về kim sắc nhưng có bổ sung lam sắc điện hồ, muốn hoá thành màu nào cũng được, đồng thời có thể chia nhỏ từng bộ phận, thế nên việc khai Mệnh Cách cũng không có chút đau đớn nào.
Nghĩ tới đây, Lục Châu khảm viên Mệnh Cách Chi Tâm vào Mệnh Cung.
Két.
“Quả là thế.”
Không hổ là tự do chi thân. Như thế này thì lam pháp thân còn tốt hơn cả thiên phú của Tiểu Diên Nhi. Nó chỉ có một khuyết điểm duy nhất là đòi mạng!
Quá đòi mạng!
Cũng may thọ mệnh của Lục Châu còn dư xài, càng về sau lam pháp thân sẽ càng tiêu hao thọ mệnh, Lục Châu nhất định phải tích lũy nhiều Thẻ Nghịch Chuyển để bù đắp khuyết điểm này mới được.
Nghĩ xong hắn lại thở dài một tiếng: “Chỉ sợ là trong khoảng thời gian dài cũng không thể rời đi.”
Hắn lấy ra tấm Thẻ Thăng Cấp. Lúc này còn không thăng cấp thì bao giờ mới thích hợp?
“Trăm năm sao… vậy thì trăm năm!”
[Ting ! hệ thống đang trong quá trình thăng cấp…].
[Tất cả thẻ đạo cụ đều không thể sử dụng.].
Sau đó, Lục Châu tiến vào trạng thái minh tưởng rồi chìm đắm vào đó, ngũ giác lục thức phong bế, không để ý tới ngoại giới nữa.
Hắn cảm giác mình đã tiến vào một phương thiên địa khác, thân thể bay lượn trong tinh hà… Bầu trời đêm thì vô tận, hắn cứ bay mãi bay mãi, cho tới khi nhìn thấy viên Công Đức Thạch quen thuộc kia.
Thời gian thoáng chốc trôi qua, mới đó mà đã ba mươi năm.
Trong ba mươi năm qua, Khâm Nguyên dốc toàn bộ sức lực để trợ giúp đệ tử Ma Thiên Các thông qua Mệnh Quan.
Trong lúc này đoàn người Ma Thiên Các vẫn giữ liên lạc với đại sư huynh và nhị sư huynh. Không ai biết bọn hắn thông qua Mệnh Quan bằng cách nào.
Sáng sớm.
Trần Phu được Hoa Dận nâng đỡ đi về phía khu vực tu luyện. Lúc này Trần Phu đã là một lão giả tóc trắng bạc phơ, thân thể suy tàn, đi đường cũng run rẩy không ngừng.
“Vi sư chỉ có thể tự phế tu vi mới tranh thủ sống được nhiều hơn một chút.” Trần Phu nói, “Một ngày không thấy Lục lão đệ trở về, vi sư sẽ không từ bỏ.”
Hoa Dận nói: “Sư phụ, người cần gì phải khổ sở như vậy?”
Trần Phu vốn sắp đến đại hạn, Khâm Nguyên dùng Thiên Hồn Châu hấp thu tu vi của hắn, đồng thời chuyển di lực lượng của Minh Tâm vào cơ thể mình. Khâm Nguyên là thánh hung, có thể chậm rãi tự chữa trị thương thế cho bản thân, về phần Trần Phu thì phải chấp nhận mất hết tu vi.
Đám người thấy Trần Phu tới lập tức hành lễ.
Trần Phu nhìn Khâm Nguyên hỏi: “Còn đang lo lắng?”
Khâm Nguyên gật đầu nói: “Ba mươi năm rồi, cho dù các ngươi tiếp tục ẩn náu thì Thái Hư cũng sẽ tìm ra thôi. Cán Cân Công Chính không phải là vật tầm thường đâu.”
“Ý của ngươi là chúng ta nên dời đi chỗ khác?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng Lục lão đệ còn chưa trở về.” Trần Phu nói.
“Tu vi Lục các chủ cao như vậy, chúng ta không cần lo lắng. Việc cấp bách bây giờ là chăm sóc tốt chính mình.”
“Vậy ngươi nói xem bây giờ nên làm thế nào?”
“Đoàn người Ma Thiên Các tiến bộ quá nhanh, thêm một thời gian nữa sẽ xuất hiện mấy vị thánh nhân, đến lúc đó Cán Cân Công Chính chắc chắn sẽ nghiêng về bên này. Ma Thiên Các nên chia nhau chạy đến cửu liên để cân bằng không bị nghiêng lệch, miễn cho Thái Hư phát hiện ra.” Khâm Nguyên nói.
Trần Phu gật đầu, đây là phương pháp không tệ.
Lúc này, Tiểu Diên Nhi từ xa bay tới nói với Khâm Nguyên: “Ta đã chuẩn bị xong rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận