Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1203

Sử Ưu Nhiên giật bắn người, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Lục Châu đang đứng ngay trên đầu hắn lặng yên không một tiếng động.
"Vậy lão phu sẽ cho ngươi tha hồ phi hành." Lục Châu nhấn tay.
"Không!" Sử Ưu Nhiên liều mạng né tránh.
Lục Châu đánh ra một kim sắc thủ ấn, thủ ấn xuyên thủng cương khí hộ thể của Sử Ưu Nhiên, tóm lấy gáy hắn. Pháp thân của Sử Ưu Nhiên cũng tiêu tán.
"Tiền, tiền, tiền... tiền bối... Đều do ta có mắt không tròng, cầu xin ngài tha cho ta!" Sử Ưu Nhiên không ngừng lắc đầu cầu xin.
Lục Châu triệt tiêu cương khí hộ thể của hắn, lôi theo hắn điên cuồng bay về phương nam.
Cuồng phong thổi qua mũi miệng Sử Ưu Nhiên. Dù hắn là cường giả Thiên Giới Bà Sa, thân thể vững chắc hơn xa người bình thường nhưng cũng không cách nào chịu nổi loại tốc độ nhanh như xé gió này. Chỉ trong chốc lát hắn đã bị huỷ dung.
Là một người từ Địa Cầu xuyên không đến, Lục Châu biết rõ khi tốc độ đủ nhanh, một chú chim nhỏ cũng có thể huỷ hoại cả chiếc phi cơ khổng lồ.
Lục Châu tiếp tục bay về phía trước, xuyên qua từng ngọn núi, từng biển mây. Tiêu Vân Hòa đầu tóc rối bời, khuôn mặt vặn vẹo, da dẻ nứt toác, toàn thân đều bị tổn hại.
"Vì... vì cái gì? Ta, ta có thể thay thế... thay thế Tiêu Vân Hòa." Sử Ưu Nhiên đã đau đớn đến chết lặng, ngắc ngứ nói.
"Ngươi không xứng." Lục Châu thản nhiên hồi đáp.
"Ta... ta có mười Mệnh Cách! Hắn... hắn chỉ là một tên bảy Mệnh Cách... đã, đã bị phế." Sử Ưu Nhiên hổn hển nói.
Lục Châu bỗng nhiên dừng lại quan sát phía trước. Dường như càng tiến về phương nam, đất trời càng thêm u ám.
Dù có thực lực mười hai Mệnh Cách, hắn vẫn cảm giác được giữa thiên địa có một cỗ áp lực vô hình đang đè ép hắn.
"Thiên địa ràng buộc?"
Lục Châu ngẩng đầu nhìn đại địa, một mảnh đen kịt không nhìn thấy gì. Xem lại thời gian sử dụng thẻ, Lục Châu còn hai mươi phút.
"Thả ta ra... ta mà chết, Hạ tháp chủ nhất định sẽ báo thù cho ta, ngươi là mười hai Mệnh Cách... Hạ tháp chủ cũng thế! Thả ta..."
Mềm không được, bắt đầu chơi cứng.
Lục Châu cười không nói, tiếp tục mang theo Sử Ưu Nhiên bay về phương nam.
Bay được khoảng mấy ngàn mét, trước mặt chỉ còn là bóng đêm vô tận. Lục Châu dừng lại quan sát, phát hiện bên dưới hung thú đông đúc đứng thành từng đàn.
Sử Ưu Nhiên kinh ngạc nhìn rồi bật cười ha hả:
"Thì ra… thì ra ngươi cũng đang tìm kiếm thiên địa ràng buộc... Ha ha, ngươi tìm không thấy... ngươi không có khả năng giải khai đâu."
Sử Ưu Nhiên nói đúng rồi.
Sở dĩ Lục Châu bay về phương nam là vì muốn nhìn xem khu vực bản nguyên hỗn loạn. Trong tình huống lúc nãy, hắn chỉ có thể lựa chọn sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cường hoá. Muốn giết một cường giả mười Mệnh Cách cần có hai tấm Một Kích Chí Mạng và một tấm Một Kích Chí Mạng cường hoá. Lại còn phải có hai bộ như vậy, chẳng thà trực tiếp sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cường hoá còn hơn.
Đáng tiếc, Thiên Giới Bà Sa mười hai Mệnh Cách cũng vô pháp vượt qua thiên địa ràng buộc...
Ầm ầm!
Phía trước xuất hiện một bầy hung thú Dực Long, trong sơn mạch bên dưới còn có lít nha lít nhít hung thú đang chực chờ.
"Là Thú Vương... Ha ha, Thú Vương, ngươi đã xâm nhập vào lãnh địa của nó rồi." Sử Ưu Nhiên cười khổ lắc đầu, "Chết thì chết, có ngươi chôn cùng, chết cũng đáng."
Đàn Dực Long rợp trời lập tức tấn công về phía pháp thân Thiên Giới Bà Sa. Dưới mặt đất cũng ầm ầm rung động.
Lục Châu thu hồi pháp thân, không ngừng dùng đại thần thông thuật bay đi.
Sử Ưu Nhiên nói: "Thả, thả ta ra... ta, ta nguyện cùng ngươi kề vai chiến đấu... thả..."
"Thật là ồn ào."
Lục Châu vung tay, liên tục đánh ra hai mươi liên chưởng, đồng thời thi triển Phật Tổ kim thân, Kết Định Ấn, Lục Hợp Đạo Ấn... để ngăn trở Sử Ưu Nhiên bạo liệt cương ấn.
Nguyên khí dập dờn bắn ra tứ phía, đám phi cầm đầy trời bị giảo sát trong tích tắc.
Những con hung thú cường đại này không có quá nhiều khí tức sinh mệnh, chỉ có rất ít trong số đó là Mệnh Cách thú. Đa số bọn chúng ngoài thân thể cường đại ra thì thậm chí còn chưa bước vào con đường tu hành.
Đáng tiếc.
Chân trời khôi phục yên tĩnh. Lục Châu nghe được bốn tiếng thông báo.
Kết quả của Sử Ưu Nhiên giống với Hứa Trần, xem ra tu vi hai người quả thật ngang nhau, chẳng trách lại đánh đến bất phân thắng bại.
"Ngươi chỉ còn có sáu Mệnh Cách." Lục Châu nói.
Lục Châu xem lại thời gian, cũng nên trở về rồi... Xem ra không có trên mười hai Mệnh Cách thì không thể xâm nhập vào khu vực bản nguyên.
Sử Ưu Nhiên phun ra một ngụm máu, chật vật hỏi: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là người hay là thần?"
Cho đến lúc này các loại năng lượng trên người Lục Châu vẫn không có vẻ gì là đã vơi đi dù chỉ một chút.
Lục Châu không để ý đến hắn mà đưa mắt nhìn thoáng qua bầy hung thú, vừa định ra tay giết sạch, chợt cảm thấy phù chỉ bên người có chút động tĩnh.
Lục Châu lấy ra một tấm hắc sắc phù chỉ rồi thiêu đốt. Hình ảnh Nhan Chân Lạc xuất hiện.
Nhan Chân Lạc vừa thấy Lục Châu đã nói ngay:
"Lục huynh, không xong rồi, đại trưởng lão Hắc Tháp và Bạch Tháp đều đến hồng liên giới để chấp hành nhiệm vụ! Ta tưởng rằng chỉ có Thẩm Phán Giả đi thôi, nào ngờ bọn hắn cũng đi. Tu vi hai người này rất cường đại, Lục huynh nhất định phải cẩn thận."
"Ngươi đang nói hắn?" Lục Châu nắm Sử Ưu Nhiên giơ lên cao, để Nhan Chân Lạc có thể nhìn thấy hình ảnh của hắn.
Nhan Chân Lạc trừng to mắt, nói với vẻ không thể tin nổi: "Đại, đại trưởng lão?!"
Sử Ưu Nhiên buồn bã nhìn Nhan Chân Lạc: "À, thì ra ngươi là nội gian... ta thua không oan chút nào... ta thua không oan chút nào..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận