Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1456

Thời gian trôi qua quá lâu, hắn sớm đã quên mất bộ dáng của Cơ Thiên Đạo, ngay cả tên cũng quên.
Không ai sẽ ghi nhớ tên của một con kiến nhỏ. Nhưng hôm nay, con kiến đó lại to như cổ thụ che trời đứng trước mặt hắn.
Sao có thể?
Trong vòng ba trăm năm tu thành chân nhân, đó là chuyện không thể nào. Tần Nại Hà lắc đầu nói: “Không có khả năng!”
“Bốn chữ này lão phu nghe chán rồi.” Lục Châu nói.
“Nếu kim liên có chân nhân, cân bằng sẽ bị phá vỡ, Thái Hư sẽ không mặc kệ việc này.”
“Cân bằng?” Lục Châu xem thường nói, “Thanh liên có biết bao chân nhân, trong khi mấy giới kim hồng hắc bạch đều không có lấy một người, ngươi gọi đó là cân bằng?”
“Không phải, tiền bối xem nhẹ hung thú rồi. Tu hành giả nhân loại ở những giới này tuy yếu một chút nhưng hung thú lại mạnh hơn. Chỉ riêng thú hoàng đã có thể so sánh với một vị chân nhân. Huống chi trong bí ẩn chi địa vô biên vô tận còn tồn tại Thánh thú. Cân bằng giữa nhân loại và hung thú, giữa nhân loại và nhân loại, giữa hung thú và hung thú… Đó mới thật sự là cân bằng.” Tần Nại Hà nói.
Lục Châu khịt mũi coi thường. “Thứ cân bằng buồn cười.”
Lục Thiên Sơn cảm thấy hai người như đang biện luận nên không dám xen vào. Thấy không khí lại trở nên im ắng, hắn mới lên tiếng:
“Nếu những thứ đó gọi là cân bằng, vậy vì sao Thái Hư lại không cho phép các ngươi vượt qua ranh giới?”
Tần Nại Hà nhất thời nghẹn lời.
Vấn đề này không phải không có người nghĩ tới, chỉ là không ai biết vì sao.
Lục Thiên Sơn tự hỏi tự trả lời:
“Có lẽ trong mắt người Thái Hư, thanh liên giới các ngươi cũng chỉ là một đám kiến cỏ. Tất cả đều là đồ chơi của bọn hắn.”
Tần Nại Hà không có cách nào phản bác.
Trầm mặc một lúc, Tần Nại Hà mới nói: “Trừ phi… trên người tiền bối có hạt giống Thái Hư.”
Lục Thiên Sơn câm nín.
Gia hoả này không ngốc nha, việc này chẳng phải rất rõ ràng sao?
Lục Châu khẽ nhíu mày, cảm thấy thật đau đầu. Nhưng nghĩ lại, tựa hồ chỉ có giải thích như thế mới hợp lý.
Trong bản bút ký của Lục Thiên Thông cũng có ghi lại, ba mươi ngàn năm trước hắn từng lấy được một hạt giống Thái Hư. Như vậy… Lục Thiên Thông sau khi tu thành chân nhân đã bị Thái Hư bắt đi sao?
Người người đều đang đợi hạt giống Thái Hư xuất hiện.
Khi tu vi của hắn và các đồ đệ không ngừng đề cao, sớm muộn gì cũng bị thế nhân chú ý, trừ phi mai danh ẩn tích, một mực ẩn thế không xuất đầu lộ diện.
“Lão phu nói không có, ngươi tin không?” Lục Châu nói.
Ta tin ngươi mới lạ, lão đầu tử xấu tính này!
“Mặc kệ nói thế nào, cân bằng cũng đã bị phá vỡ. Tin rằng không bao lâu nữa người trong Thái Hư sẽ xuất hiện. Những gì có thể nói ta đều nói hết, hai vị, ta đi được chưa?” Tần Nại Hà không còn hứng thú lưu lại.
Nhiệm vụ hôm nay không có thu hoạch gì, trở về còn chưa biết phải giải thích thế nào đây.
Lục Châu nói: “Hay là lão phu đánh cược với ngươi.”
“Không cược.” Tần Nại Hà lăng không bay về sau.
“Cân bằng giả sẽ không xuất hiện.”
“Không thể nào.” Tần Nại Hà phản bác.
“Ngươi cho rằng khi nào bọn hắn sẽ đến?”
“Trong vòng ba tháng.”
“Vì sao lại là thời gian này?” Lục Châu hỏi.
“Ta không biết nữa, do trực giác thôi.”
“Vậy thì ba tháng sau, gặp lão phu tại Thanh Phong Cốc. Nếu sợ hãi thì có thể không tới.”
Nói xong, Lục Châu phất tay áo bỏ đi, phi hành về phía rừng cây. Lục Thiên Sơn theo sát phía sau.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Tần Nại Hà khẽ lẩm bẩm, đã nói không đánh cược rồi mà! Sau ba tháng? Đến lúc đó hắn lại đến đây hóng gió một chuyến vậy.
Hư ảnh loé lên, Tần Nại Hà biến mất.
Tiến vào trong rừng cây, Lục Châu quay đầu lại quan sát, quả nhiên nơi Tần Nại Hà đứng đã rỗng tuếch.
Lục Thiên Sơn nghi hoặc hỏi: “Lục chân nhân, vì sao ngài không giết hắn?”
“Giữ người này lại còn hữu dụng.”
“Nếu hắn không quay lại thì sao?”
Lục Châu liếc nhìn Lục Thiên Sơn, thản nhiên nói: “Ngươi hỏi hơi nhiều.”
Lục Thiên Sơn vội vàng ngậm miệng lại.
Đám tu hành giả đứng đợi gần đó thấy Lục Châu lại biến thành lão nhân tiên phong đạo cốt, không khỏi giật mình lui lại.
“Sao… sao lại thế này?” Bọn hắn mộng bức vô cùng.
Lục Châu liếc mắt nhìn đám người, không thể để bọn hắn truyền tin lung tung, bèn nói:
“Nhớ kỹ, lão phu không phải là Lục chân nhân. Hôm nay lão phu dùng thủ đoạn dịch dung để phá Cửu Khúc Huyễn Trận, có thế thôi.”
Đám người lập tức khom người vâng dạ.
“Thì ra thật sự là Các chủ Ma Thiên Các!”
Lục Châu nhìn đám tu hành giả trẻ tuổi, đưa tay vuốt râu. Hừm, hắn rất thích cảm giác vuốt râu này, đầu gật gù, lộ ra nụ cười hoà ái:
“Hậu sinh khả uý.”
Đám người vui mừng bái tạ. “Đa tạ Lục tiền bối khích lệ!”
“Hôm nay được Các chủ chỉ điểm, chúng ta vô cùng vinh hạnh, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của tiền bối.”
Lục Châu hài lòng gật đầu, đạp không bay đi. Lục Thiên Sơn không dám nói một lời, vội vàng theo sau.
Trời chạng vạng tối.
Tần Nại Hà lại xuất hiện tại cửa khẩu Thanh Phong Cốc.
Hắn quan sát một lúc lâu, sau đó thở dài lắc đầu nói: “Ta rõ ràng có thể tránh thoát.”
“Một chưởng này không phải lực lượng của chân nhân, lại hơn hẳn chân nhân… Vì cái gì?”
Tần Nại Hà vô cùng nghi hoặc. Nghĩ ngợi một lúc vẫn không hiểu nổi, hắn bèn rời khỏi hiện trường.
Trong toà cung điện trắng toát.
Trên nóc điện có hai luồng quang mang mặt trăng và mặt trời phân chia.
Nữ hầu đi tới trước điện, khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện truyền đến tin tức, hắc liên giới xuất hiện lực lượng dị thường nhưng Cán Cân Công Chính không có phản ứng.”
“Đã biết. Tiếp tục giữ liên lạc với Thánh Điện.”
“Vâng.”
“Ngoài ra chú ý kỹ Bạch Tháp, khi cần thì điều động Thánh thú.”
“Vâng.”
Nữ hầu khom người rời đi.
Đúng lúc này, trong một góc cung điện bỗng xuất hiện một cái bóng mờ hình dạng như lão nhân tóc trắng xoá hơn sáu mươi tuổi.
“Ngươi đã trở về Thái Hư, không nên tiếp tục tham dự vào chuyện bên ngoài. Đại địa cân bằng, tự có cân bằng giả đi xử lý. Ta hy vọng ngươi có thể tập trung vào việc tu hành.”
“Đã biết.”
Hư ảnh biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận