Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 742

Tạp La Nhĩ thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Lục Châu. Rốt cuộc hắn cũng hạ được xuống đất, trong lòng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Vừa rồi Lục Châu không tiếp tục xuất chưởng là vì muốn nhìn xem Tạp La Nhĩ rốt cuộc định làm gì, vì sao lại chấp nhất muốn hạ xuống đất như thế?
Ăn phải bốn chưởng của Lục Châu, một bát diệp thông thường sẽ không cách nào chịu nổi, độ ương ngạnh của Tạp La Nhĩ có thể so sánh với Vu Chính Hải.
Chẳng trách lại hùng tâm tráng chí như thế, làm tướng quân trấn thủ biên quan.
Tạp La Nhĩ ngẩng đầu, lau đi máu tươi dính bên khoé môi. “Ngài… quả thật là tổ sư gia Ma Thiên Các!”
Ba tên phó tướng trợn trừng mắt to như mắt trâu.
Tạp La Nhĩ có thể chắc chắn vị lão nhân này chính là Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các. Trong mắt hắn, chỉ có chưởng ấn của cửu diệp mới khiến hắn không có sức đánh trả.
Hắn hít sâu một hơi, bình phục tâm tình kích động.
Lục Châu vuốt râu, nhàn nhạt nói: “Đã biết thân phận của lão phu, còn không lo chạy trốn?”
Tạp La Nhĩ ổn định tâm tình xong, cố nhịn vết thương đau nhức mà nói:
“Trác Lực có nói một câu không hề lừa gạt ngài. Ta đã sắp xếp một bát diệp ẩn nấp bên ngoài Thần Đô. Vị kia là bát diệp am hiểu về ám sát nhất của Nhu Lợi Quốc. Một khi ngài rời khỏi Thần Đô, Hoàng thành sẽ phải chôn cùng ngài.”
Nói xong, ngữ khí Tạp La Nhĩ trầm xuống, ánh mắt trở nên nóng bỏng. “Kỳ thực ta từ trước đến nay đều kính nể cường giả, sao lại phải chạy trốn. Người trên sa trường không một ai tham sống sợ chết!”
Hai tay Tạp La Nhĩ vươn lên, chân Lang Vương xuất hiện.
Lúc này trên lưng chiến mã của Tạp La Nhĩ đột nhiên bay ra mấy đạo hồng tuyến. Đám hồng tuyến dường như phục tùng mệnh lệnh của Tạp La Nhĩ, vây quanh người hắn.
Đám người Ma Thiên Các nhìn thấy cảnh này đều nghi hoặc nói: “Phù văn màu đỏ?”
“Hệt như phù văn trên bộ khôi giáp Lưu Chấp đưa cho Lận Tín.”
“Cũng là cùng một loại phù văn với cỗ quan tài do Lan Ni mang tới.”
Thấy được mấy đạo hồng tuyến đang không ngừng quấn quanh người Tạp La Nhĩ, mọi người mới hiểu ra chỗ dựa của Tạp La Nhĩ nằm ở đây.
Cảnh tượng này cực giống với Hoàng đế Lưu Qua ngày trước. Chỉ khác ở chỗ Lưu Qua để phù văn bám vào cơ thể, còn phù văn này chỉ bám vào bộ khôi giáp trên người Tạp La Nhĩ nên trông đỡ ghê rợn hơn.
Lục Châu vuốt râu nói: “Đây là chỗ dựa của ngươi?”
Tạp La Nhĩ ngẩng đầu nhìn Lục Châu: “Cơ tiền bối, tuy ta là bát diệp nhưng lại chênh lệch với cửu diệp như ngài một trời một vực. Loại chiến đấu nghiền ép hẳn là ngài cũng không thèm ngó ngàng tới… Nay có những phù văn này, ta đã có thể đối kháng với ngài. Đương nhiên ta sẽ phải trả giá đại giới, nhưng mà, tất cả đều đáng giá.”
“Ngươi lấy được phù văn màu đỏ này từ nơi nào?” Lục Châu hỏi.
“Thiên hạ rất lớn, không thiếu điều lạ. Đáng tiếc ta không thể nói ra được.”
Hai cánh tay Tạp La Nhĩ đồng loạt huy động, phù văn màu đỏ quấn quanh khôi giáp từ từ phát sáng lên, toả ra quang mang nhàn nhạt.
Quang mang này khiến Lục Châu nhớ tới Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung, bèn lắc đầu nói:
“Chỉ dựa vào ngoại lực sao có thể đối kháng với lão phu?”
“Chiến thử sẽ biết.” Tạp La Nhĩ nói. “Nếu ta may mắn thắng được trận chiến này thì Đại Viêm sẽ thất bại hoàn toàn, liên minh mười hai nước sẽ chiếm lấy Đại Viêm.”
Lục Châu trầm giọng nói: “Lão phu rửa mắt đợi.”
Nói xong, Lục Châu tung người bay lên.
Đám người lập tức ngừng thở, ngẩng đầu nhìn Lục Châu. Người mạnh nhất Đại Viêm và người mạnh nhất Nhu Lợi đang đối đầu nhau!
Ai thắng ai thua đều phải dựa vào trận chiến này!
Lục Châu nhấc tay, giữa năm ngón tay hiện ra lam quang, bốn chữ triện lớn Tuyệt, Thánh, Khí, Trí hiện ra, sáng lấp lánh. Năm ngón tay chụp xuống.
Tạp La Nhĩ ngẩng đầu nhìn trời, hai tay giang ra, hồng tuyến toả quang mang nhàn nhạt, pháp thân Lang Vương xuất hiện hợp nhất với thân thể. Từng mảnh liên diệp bay lượn quanh nắm tay Tạp La Nhĩ.
“Bát diệp rưỡi?” Tư Vô Nhai đứng gần nhất nên nhìn rõ ràng nhất, trong lòng cả kinh.
Hắn vậy mà lại là bát diệp rưỡi?
Tạp La Nhĩ mang theo liên diệp phóng lên, cánh tay và nắm đấm vươn tới nghênh đón chưởng ấn xanh lam trên bầu trời.
Ầm! Tuyệt Thánh Khí Trí va chạm với nắm đấm của Tạp La Nhĩ!
Tạp La Nhĩ rơi xuống năm mét, âm thanh va chạm vang vọng trời đất. Khi tiếp xúc với chưởng ấn màu lam, phù văn màu đỏ trên thân Tạp La Nhĩ lập tức bừng sáng lên như bị kích hoạt!
Lục Châu nhìn xuống. Lực lượng phi phàm kích hoạt lực lượng trong phù văn màu đỏ. Tạp La Nhĩ thành công triệt tiêu chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí.
“Tiền bối… thấy thế nào?” Hai mắt Tạp La Nhĩ phát sáng.
Đám người nín thở nhìn cảnh tượng này với ánh mắt khó tin.
“Tướng quân ngăn cản được chưởng ấn của cửu diệp?!”
“Tướng quân!”
“Tướng quân!”
Sĩ khí quân Nhu Lợi lập tức tăng vọt. Đám người Ma Thiên Các cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Trước đây khi Các chủ xuất thủ đều là dùng một bàn tay đập chết người khác. Bọn họ vẫn luôn cảm thấy rất hợp lý, cửu diệp muốn đập ai thì chỉ cần dùng một chưởng là xong.
Thật không ngờ, Tạp La Nhĩ lại là người đầu tiên đón đỡ được chưởng ấn màu xanh lam.
Chẳng trách hắn lại có lòng tin ứng chiến. Cho dù người trước mặt là cửu diệp thật hay giả thì Tạp La Nhĩ đều không thua lỗ. Đối với một bát diệp rưỡi như Tạp La Nhĩ, lại có thêm sức mạnh của phù văn ngang với cửu diệp hỗ trợ, trong lòng hắn thậm chí còn khát vọng đối phương thật sự là Cơ Thiên Đạo!
Sự thực là, hắn được toại nguyện.
Lục Châu quan sát Tạp La Nhĩ, trầm thấp nói: “Ngươi chẳng hiểu gì về lực lượng cả.”
Lục Châu lần nữa vươn tay, năm ngón tay hướng lên sau đó úp xuống, giữa các ngón tay toả lam quang rực rỡ, dưới chân xuất hiện lam liên. Năm ngón tay như thái sơn áp đỉnh!
Tạp La Nhĩ lặp lại chiêu cũ, nắm đấm toả quang mang rực rỡ sáng chói đánh về phía chưởng ấn.
Ngay khi Tạp La Nhĩ cho rằng mình có thể phá vỡ chưởng ấn như lúc nãy…
Xoẹt xoẹt!
Cánh tay hắn đột nhiên nứt ra. Toàn bộ cánh tay phải đều bị chém đứt!
Chưởng ấn tiếp tục áp xuống!
“Không !”
Tiếng kêu như mắc kẹt trong cổ họng, vang lên cùng lúc với âm thanh va chạm. Toàn thân Tạp La Nhĩ bị đánh rơi xuống đất lõm thành một hố sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận