Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1039

Lý Vân Tranh cao giọng nói: “Nếu sư công đã nói vậy thì ta sẽ viết chỉ, hạ lệnh phóng thích toàn bộ người trong Cứu Thiên Viện.”
Hoàng Ngọc nghi hoặc nhìn thiếu niên: “Ngươi là ai?”
Bọn hắn bị nhốt trong địa lao đã hơn trăm năm, đương nhiên không biết tiểu hoàng đế hiện tại của Đại Đường.
“Gặp hoàng thượng còn không hành lễ?” Lục Châu nhíu mày.
Đám người Cứu Thiên Viện lúc này mới vỡ lẽ thân phận của thiếu niên, lập tức khom người định hành lễ.
Lý Vân Tranh xua tay: “Miễn lễ, miễn lễ.”
Bốn vị quốc công cũng vừa định hành lễ, nghe tiểu hoàng đế nói thế bèn đứng thẳng người lên. Nào ngờ Lý Vân Tranh lại quay sang hầm hừ với bọn hắn:
“Ai cho các ngươi đứng lên?”
Bốn vị quốc công cả kinh. Nếu là trước kia bọn hắn sẽ không thèm cho tiểu hoàng đế chút mặt mũi nào. Nhưng trước khác nay khác, bọn hắn đành quỳ xuống hành lễ:
“Thần tham kiến bệ hạ.”
“Trẫm muốn viết chỉ thả người Cứu Thiên Viện ra. Các ngươi có ý kiến gì không?”
“Chúng thuần tuân chỉ.” Bốn người đồng thanh đáp.
Có bốn vị quốc công ủng hộ, Lý Vân Tranh lấy lại thực quyền là chuyện sớm muộn.
Hoàng Ngọc hơi sửng sốt, đám người Cứu Thiên Viện vốn trông có vẻ điên điên khùng khùng, lúc này bỗng dưng đều đứng thẳng người, lưng không còng, đầu không niễng, eo không vẹo nữa.
Trọn vẹn hơn ba mươi người đứng tụ lại một chỗ, nhân số tuy nhiều nhưng so sánh với năm đó thì đã chết đi gần bảy mươi người. Bọn hắn đồng loạt khom người hành lễ:
“Tạ ân điển của bệ hạ. Tạ tiền bối ban thưởng tự do cho chúng ta.”
Giọng bọn hắn hữu lực mà vang dội, không còn dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo như trước, hoàn toàn khác biệt một trời một vực.
Tư Không Bắc Thần chắp tay nói: “Chúc mừng các vị.”
Hoàng Ngọc đáp: “Đa tạ.”
Sau đó hắn xoay người đối diện Lục Châu, nghiêm túc nói: “Tiền bối muốn chúng ta làm gì, xin cứ việc nói.”
Bọn hắn đều là kẻ lão luyện, sao lại không biết đạo lý “trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí”.
Lục Châu nói: “Yêu cầu của lão phu rất đơn giản. Thứ nhất, chữa trị thanh kiếm này. Thứ hai, tìm ra Lạc Tuyên. Chỉ có thế thôi.”
Hoàng Ngọc nhướng mày nói: “Chỉ có hai yêu cầu này?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì không được. Tiền bối, ngài đưa ra thêm mấy điều kiện nữa đi, ngài muốn vũ khí, phù chỉ, hoạ trận hay bắt hung thú đều có thể…”
Hà Trung cũng nói phụ hoạ: “Đúng đó tiền bối, ngài yêu cầu ít như vậy là vũ nhục chúng ta. Mạng của chúng ta tuy là tiện nhưng cũng không đến nỗi chỉ đáng giá có hai điều kiện như vậy chứ!”
Não của thiên tài đúng là cấu tạo không giống người thường.
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu quả thật chỉ có hai yêu cầu này. Lão phu đã trả tự do cho các ngươi, sao còn bày ra điều điện để làm khó các ngươi làm gì. Hiện tại các ngươi có thể rời khỏi Thiên Vũ Viện rồi, cứ tự nhiên.”
Lần này đến phiên các thiên tài Cứu Thiên Viện ngơ ngác.
Bốn vị quốc công và các trưởng lão Thiên Vũ Viện cũng không tài nào hiểu nổi. Đám người Cứu Thiên Viện này chính là bảo tàng, nếu bọn hắn chịu nghe lời thì chẳng khác nào có được thiên quân vạn mã. Từ phù chỉ tới vũ khí, đạo văn, ngự thú, lý luận tu hành, sáng tạo bí pháp, Thiên Toa, Không Liễn,… từ bỏ bọn hắn chính là từ bỏ những bảo vật này!
Hoàng Ngọc quay đầu nhìn ra cửa đại điện.
Bên ngoài là non xanh nước biếc. Nói không muốn ra ngoài là giả. Nhưng đột nhiên có một ngày tự do bày ra ở trước mắt, bọn hắn lại cảm thấy khó mà tin nổi.
Bước ra khỏi ngọn núi này chính là tự do.
“Chỉ là…” Lục Châu lại nói tiếp, “Sắp đến thời khắc tạm biệt, lão phu có một lời khuyên dành cho các ngươi.”
“Mời tiền bối nói.”
“Trên đời này không ai rõ ràng về thế giới bên ngoài hơn các ngươi. Không có Thiên Vũ Viện sẽ có Địa Vũ Viện, Thuỷ Vũ Viện… Không có hồng liên sẽ có hắc liên, lam liên…”
Vừa nói Lục Châu vừa nâng tay, đủ loại liên hoa nở rộ trong lòng bàn tay hắn. Kim liên xoay tròn toả ra Nghiệp Hoả, lát sau biến thành màu xích kim, lát sau lại biến thành lam liên, sau đó biến thành hồng liên.
“Chuyện này… sao có thể?” Hoàng Ngọc thất thanh nói.
Thẻ Nguỵ Trang tiếp tục phát huy, hồng liên lại phát sinh biến hoá, từ từ biến thành tử liên, một giây sau hoàn toàn bị màu đen bao bọc, triệt để trở thành hắc liên.
Hắc liên xoay tròn, chỉ trong giây lát lại biến thành bạch liên, rồi thanh liên… Thời gian rất ngắn, chỉ có mười giây đồng hồ. Đoá liên hoa tinh xảo kia rốt cuộc dừng lại ở màu xanh lục.
Thời gian của Thẻ Nguỵ Trang đã kết thúc, Lục Châu sử dụng lực lượng phi phàm thi triển thần thông trị liệu, lam liên bay lên thiên không rồi bao trùm lấy đám người Cứu Thiên Viện, bắt đầu trị liệu vết thương trên người bọn hắn.
Chỉ trong mấy nhịp thở, vết roi, vết đao kiếm, dấu bàn tay, những mảng bầm tím ứ đọng trên cơ thể bọn hắn đều được chữa trị.
Lục Châu thoả mãn nhìn biểu tình ngây ngốc của hơn ba mươi người. Sở dĩ Lục Châu lựa chọn lam liên để kết thúc công việc là vì muốn chứng minh cho bọn hắn xem lam liên là thật, không phải chướng nhãn pháp.
Tấm Thẻ Nguỵ Trang cuối cùng rốt cuộc đã phát huy tác dụng. Đây là nhân tài nha, đáng giá!
Đám người điên Cứu Thiên Viện lúc này không chỉ quá mức kinh ngạc về sự tồn tại của thật nhiều thế giới khác, mà còn vì… một người làm sao có thể nắm giữ được nhiều loại phương pháp tu hành của nhiều giới khác nhau?
Ngay cả bọn hắn còn phải ngây ngốc thì những người khác lại càng thêm không hiểu nổi… kể cả các đồ đệ tự nhận là hiểu Lục Châu nhất.
Sau khi lam liên biến mất một lúc lâu, mọi người vẫn cảm thấy chưa thoả mãn, cảm giác cảnh tượng vừa rồi cứ như đang nằm mơ.
“Lam liên cũng được, thanh liên cũng thế, trên đời này còn rất nhiều thứ con người chưa biết tới. Thử nghĩ xem, khi các ngươi bước ra khỏi cánh cửa này, có lẽ chỉ vài năm sau, đột nhiên có một vị cường giả hắc liên đứng trước mặt các ngươi thì sẽ có cảm giác gì?”
Thiên tài thì đều cố chấp theo đuổi ước mơ của mình. Nếu nói vì muốn sống sót mà từ bỏ ước mơ, theo đuổi một cuộc sống yên tĩnh bình an thì rất đơn giản, bước ra khỏi cánh cửa kia là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận