Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1349

“Nhân loại?”
“Nếu ta đoán không sai, đám người đó hẳn là Đại Viên vương đình.” Tư Vô Nhai nói.
“Hắc liên giới?” Lý Vân Tranh hoảng hốt nói, “Bọn hắn không sợ sư công sao?”
“Chiến tranh không phải là chuyện của riêng một người nào. Thập đạo Đại Đường có năm đạo xuất hiện hung thú, nếu có cả hung thú cấp thú vương thì chúng ta phiền to rồi.” Tư Vô Nhai nói.
Hồng liên không có bao nhiêu Thiên Giới Bà Sa.
Từ khi việc lũng đoạn Mệnh Cách kết thúc, có một số Thiên Giới Bà Sa ra đời, nhưng thực lực tổng thể vẫn yếu hơn hắc liên rất nhiều. Nếu đôi bên bộc phát chiến tranh thì hậu quả khó mà lường được.
Đúng lúc này, Vương Đại Chuỳ từ bên ngoài bay vào nói:
“Thất tiên sinh, tại Thiên Luân sơn mạch phát hiện thú vương U Minh Lang Vương, tu hành giả nơi đó bị tử thương thảm trọng. Hiện tại có hơn trăm người đang ở Thiên Luân hạp cốc, những người khác đã lui về Vân Sơn.”
Tư Vô Nhai lắc đầu thở dài: “Việc nên đến vẫn phải đến. Bên Kiếm Nam đạo thế nào rồi?”
“Kiếm Nam đạo có Cửu Trọng Điện trông coi, không có quá nhiều vấn đề, chỉ mong không có thú vương xuất hiện. Giang Đông đạo ở gần hải vực, ta hoài nghi hải thú cũng sẽ tấn công. Sơn Nam đạo thì nhẹ nhõm hơn một chút, Lục các chủ đã từng huyết tẩy một trận ở đó, hung thú vẫn còn sợ hãi chưa dám xâm chiếm. Ngoài ra ta còn một tin tức không thể không nói… tại Sơn Bắc đạo và Giang Đông đạo phát hiện có phù văn thông đạo của hắc liên.” Vương Đại Chuỳ nói.
Lý Vân Tranh cả kinh: “Quả nhiên có hắc liên đứng phía sau chuyện này!”
Đúng là hoạ vô đơn chí.
Tư Vô Nhai nói: “Nếu ta đoán không lầm, Đại Viên vương đình đã âm mưu việc này từ lâu.”
Tư Vô Nhai đi tới bên bàn, chỉ tay vào tấm bản đồ da dê cổ:
“Nơi bọn hắn xuất hiện là Kiếm Nam đạo, Sơn Bắc đạo, Giang Đông đạo và Giang Bắc đạo, những địa phương này đều ở rất gần biên giới Đại Đường. Hung thú không thể sử dụng phù văn thông đạo nên chỉ có thể tấn công từ bên ngoài, cộng thêm phù văn thông đạo của hắc liên đưa tu hành giả đến sẽ tạo thành thế gọng kìm vây kín hồng liên.
“Ba khu vực lục địa có hung thú, lại thêm Giang Đông đạo có hải thú, nếu ta đoán không lầm thì sẽ có bốn con thú vương.”
Lý Vân Tranh nói: “Lão sư, ngài chắc chắn sao?” Hắn luôn cảm thấy Tư Vô Nhai có nội ứng nên mới biết rành rẽ như thế.
Tư Vô Nhai bình tĩnh nói: “Ngươi không cần hỏi nhiều. Việc cấp bách trước mắt là phải điều động cao thủ, phái người đến cả mười đạo Đại Đường để mê hoặc đối thủ. Ngươi lo cho tốt việc này là được.”
“Nhưng tu hành giả Đại Đường gánh không nổi hung thú bậc này nha…” Lý Vân Tranh ỉu xìu đáp.
“Ngươi cứ làm đi.”
“Vâng, ta nghe lời lão sư.” Nói xong Lý Vân Tranh rời khỏi Thiên Vũ Viện.
Vương Đại Chuỳ đi tới bên cạnh Tư Vô Nhai, khẽ nói: “Thất tiên sinh định vận dụng lực lượng Ma Thiên Các?”
Tư Vô Nhai mỉm cười nói: “Không hẳn.”
Trong Thiên Luân sơn mạch.
U Minh Lang Vương và bầy đàn hung thú đánh cho đám tu hành giả không còn đường lui, trên người ai nấy đều vương đầy máu tươi.
“Lui vào trong hạp cốc, đây là đường sống duy nhất của chúng ta.” Có người chỉ về phía hạp cốc nói.
“Trong đó đều là dung nham, đi vào cũng sẽ bị thiêu chết!”
“Thiêu chết còn hơn là bị cắn chết. Đi!!”
Hơn trăm tu hành giả hiện tại chỉ còn lại một nửa, đồng loạt bay về phía Thiên Luân hạp cốc.
Các bậc tiên hiền từng nói, mâu thuẫn giữa nhân loại và hung thú vĩnh viễn cũng không thể hoà hoãn, nhưng chẳng ai giải thích lý do tại sao.
Ngao!
Mấy chục tu hành giả liều mạng bay vào hạp cốc, đàn U Minh Lang cũng cấp tốc đuổi theo.
Đám tu hành giả vừa đánh vừa lui vào trong huyệt động. “An toàn rồi! Trước đừng tiến vào quá sâu, bên trong rất nóng và nguy hiểm, chúng ta tránh ở đây thôi.”
Ngao !
Mấy chục con U Minh Lang vây kín ngoài cửa động, ngửa mặt lên trời hú dài tựa như đang tuyên cáo thắng lợi, khiến đám tu hành giả hoảng sợ lui tuốt vào trong.
“Đừng sợ! Nơi này là động dung nham, hình thể của Lang Vương quá lớn không thể tiến vào, đám tiểu lang thì chúng ta có thể hợp lực giết chết.”
Hắn vừa dứt lời, trên đỉnh đầu chợt truyền tới âm thanh như thiên lôi bổ trúng, đá vụn ào ào rơi xuống.
Ầm ầm!
Đám người hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên.
“Lang Vương ở phía trên!”
“Đám hung thú này giảo hoạt hơn chúng ta tưởng.”
Lang Vương không ngừng đánh vào sơn mạch khiến cự thạch rơi ầm ầm. Đám người vội vàng gọi cương khí hộ thể và pháp thân ra ngăn trở cự thạch.
Trong số bọn hắn có rất nhiều người đã bị thương, cơn mưa cự thạch khiến vài người yếu ớt không chịu đựng nổi, suýt chút nữa đã rơi vào dòng dung nham.
Cùng lúc đó, hơn mười con U Minh Lang vọt vào trong động giương nanh múa vuốt. Đám tu hành giả lập tức thi triển kiếm cương đao cương bức lui bọn chúng.
Trên đỉnh đầu, cự thạch rơi xuống càng lúc càng nhiều. Có một nam một nữ không chịu được nữa, ôm mặt bật khóc.
“Khóc cái gì? Phế vật!” Nam tử cầm đầu mắng.
Khóc không giải quyết được vấn đề, còn ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người. Trong mắt đàn lang sói, con mồi khóc thút thít lại càng thêm mỹ vị.
Hai tu hành giả kia bèn ngừng khóc.
Ầm ầm !
Rốt cuộc đỉnh động cũng bị U Minh Lang Vương phá vỡ thành một lỗ hổng, đá vụn ồ ạt rơi xuống.
“Hỏng rồi! Bay vào trong mau!” Nam tử cầm đầu ra lệnh, đám người lập tức bay vào chỗ sâu trong huyệt động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận