Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2013: Vô Thần Luận Giáo Hội

Không biết qua bao lâu, dưới biển xuất hiện một hư ảnh màu đen vô cùng khổng lồ. Mặt biển cuồn cuộn, sóng cao như thác.
Minh Tâm an tĩnh nhìn hư ảnh màu đen kia trồi ra khỏi mặt nước, bay lên không trung.
Soạt !
Thân ảnh nó to như một chiếc du thuyền khổng lồ che khuất bầu trời.
Minh Tâm ngẩng đầu. Đối diện với hắn là một con mắt của con hải thú kia. Con mắt đó to như lỗ đen vũ trụ, loé ra quang mang kỳ bí đáng sợ.
Minh Tâm hỏi thẳng vào vấn đề: “Hắn trở về rồi, đúng không?”
Cự thú không đáp.
Minh Tâm quay đầu nhìn về phía Thái Hư. “Bản đế cần ngươi trả lời.”
Cự thú khẽ động khiến sóng biển dâng cao đến vạn mét.
Nó nhảy lên một đoạn rồi trầm mình xuống biển, trong miệng phát ra âm thanh “Ô” trầm thấp, toàn bộ Vô Tận Hải phía đông ầm ầm như gặp địa chấn.
Mãi cho đến khi hải thú biến mất không còn bóng dáng.
Minh Tâm không ngăn cản nó rời đi. Hắn đứng trên mặt biển rất lâu, không nói một lời.
Mặt trời mọc rồi lặn, lặn rồi lại mọc rất nhiều lần, thân ảnh hắn mới đột nhiên tiêu thất.
Huyền Dặc.
Trong đạo trường gần Huyền Giáp điện, Lục Châu ngồi xếp bằng tu hành, vững chắc cảnh giới, ổn định lại lực lượng trong cơ thể.
Nhìn lại giao diện thọ mệnh, tuổi thọ của Lục Châu đã lên tới 1.15 triệu năm.
Điều này không khỏi khiến Lục Châu sinh ra một nghi vấn, Ma Thần lưu trữ lại nhiều thọ mệnh như vậy ở Thái Huyền Sơn có phải là để đột phá lam pháp thân?
Trước đó để thăng cấp lam pháp thân lên mười hai Mệnh Cách, hắn đã tiêu tốn hết 100.000 năm thọ mệnh. Phía sau còn tới hai mươi bốn Mệnh Cách, đặc biệt là bốn đại Mệnh Cách cuối cùng có lẽ càng khoa trương hơn, e là một triệu năm thọ mệnh này chẳng đủ nhét kẽ răng.
“Thôi vậy, đi một bước tính một bước.”
Lục Châu phất tay áo, thiên luân xuất hiện trước mặt, quang mang bắn ra bốn phía.
Sau khi tiến vào cảnh giới Chí Tôn, tu hành giả sẽ mở ra quang luân. Quang luân gồm có ba loại: thiên luân, nguyệt luân, tinh luân.
Thiên luân cường thịnh, nguyệt luân nhu hoà, tinh luân tô điểm. Ba loại lực lượng này sắp xếp theo thứ tự yếu dần, nhưng về quy tắc lại tăng dần.
“Chỉ dựa vào tứ đại lực lượng nội hạch đã có thể mở ra bốn Mệnh Cách cuối cùng, đồng thời hoàn thành thiên luân… rốt cuộc lực lượng nội hạch này là thứ gì?”
Lục Châu thu hồi thiên luân, gọi ra liên toạ.
Nhìn bốn Mệnh Cách cuối cùng trên liên toạ như bốn đám mây phiêu đãng trong tinh hà, Lục Châu có thể cảm nhận được sự cường đại của nó hơn xa các Mệnh Cách khác.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm: “Lão tiên sinh, có thể gặp mặt một lần không?”
“Vào đi.” Lục Châu thu hồi liên toạ.
Thượng Chương Đại Đế bước vào đạo trường. Hắn đã khôi phục diện mạo cũ, trên thân mặc trường bào uy nghiêm và khí thế Đại Đế toả ra không thể che giấu.
Nhưng nét mặt lại đượm vẻ u sầu.
Thượng Chương đi tới ngồi xuống trước mặt Lục Châu, bắt đầu kể khổ: “Mấy ngày nay Hải Loa đều không chịu gặp mặt bản đế… Lão tiên sinh có thể nói giúp bản đế mấy câu không?”
Lục Châu cũng cạn lời với hắn. Thượng Chương Đại Đế vì nữ nhi mà không cần chút mặt mũi nào rồi.
Lục Châu nói: “Ngươi thật sự cho rằng Hải Loa không biết gì?”
“Xin chỉ giáo cho?”
“Khoảng thời gian này ngươi biểu hiện quá mức rõ ràng, Hải Loa có lẽ đã sớm đoán được thân phận ngươi, nhưng nàng không có vạch trần.”
Nghe vậy hai mắt Thượng Chương sáng lên, vội nói: “Nói vậy bản đế có thể tiếp tục làm đạo đồng rồi?”
Ngươi làm tới nghiện rồi à?
“Ý của lão phu là, ít nhất nàng không có hận ngươi.”
Thượng Chương thở dài một tiếng: “Bản đế thà rằng nàng hận mình. Không hận mới khiến người ta lo lắng.”
“Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Loại chuyện này thứ cho lão phu không cách nào giúp được ngươi.” Lục Châu nói.
Thượng Chương Đại Đế than khẽ một tiếng. Chung quy đều do hắn gây ra, hắn chỉ oán giận chính mình. “Ngươi nói đúng.”
Lục Châu nhìn hắn, bỗng hỏi: “Lão phu rất hiếu kỳ, ngươi thân là chủ nhân Thượng Chương, chưởng khống sinh tử của người khác, vậy mà lại có thể từ bỏ nữ nhi ruột thịt của mình, sao ngươi làm được như thế?”
Thượng Chương lộ vẻ xấu hổ, thở dài một tiếng não nề rồi nói:
“Chuyện rất dài dòng. Trước kia khi Hải Loa sinh ra quả thật đã xuất hiện dị tượng, Thiên Khải Chi Trụ và đại địa phân tách. Ô tổ tuyên bố với thế nhân nàng là tai tinh hàng thế. Nếu chỉ có mình Ô tổ nói, bản đế tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Nhưng trừ hắn ra còn có một tổ chức thần bí trong Thái Hư tên là 'Vô Thần Luận Giáo Hội'.”
“Vô Thần Luận Giáo Hội?” Lục Châu nghi hoặc, đây là lần đầu hắn nghe thấy cái tên này.
“Trời đất bao la, một trăm ngàn năm qua đã sinh sôi ra đủ loại thế lực. Thánh Điện và thập điện có đủ lực lượng chi phối thiên hạ, nhưng lại không cách nào tiêu diệt triệt để mấy tổ chức phản nghịch này. Vô Thần Luận Giáo Hội không tin thần, không thờ phụng Thánh Điện, đối đầu với thập điện… Nghe nói Vô Thần Luận Giáo Hội nắm giữ thủ đoạn điều động đại địa chi lực, cố ý phá hư Thiên Khải Chi Trụ, gieo rắc lời đồn về tai tinh.”
Thượng Chương dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Những thứ này là về sau bản đế mới biết. Trước đó bản đế chỉ biết giáo hội này không đáng sợ, xem bọn hắn như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh nên không để trong lòng. Bản đế vốn không tin cái gọi là tai tinh hàng thế, nhưng mà về sau lại xảy ra một sự kiện…”
Ngữ khí của hắn trầm xuống, vẻ mặt nặng nề: “Xích Đế nhất tộc gần như bị thiên hoả hủy diệt!”
Lục Châu nhíu mày: “Xích Đế cũng không ngăn được thiên hoả?”
“Không phải không ngăn được, mà là khi thiên hoả hạ xuống, Xích Đế và mấy tên thuộc hạ đắc lực nhất lại vừa vặn không có mặt ở đó, nghe nói là đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng nào đó. Khi trở về, thiên hoả đã thiêu hủy gần hết, người tử thương vô số. Duy chỉ có nữ nhi của Xích Đế là lông tóc vô thương. Khi Đế Nữ Tang có mặt ở đó, thiên hoả điên cuồng thiêu rụi mọi thứ, nhưng khi nàng rời đi, thiên hoả lại biến mất. Thế là Đế Nữ Tang trở thành tai tinh. Xích Đế rơi vào đường cùng, chỉ có thể cầm tù nàng tại cây tang thụ gần Thiên Khải Chi Trụ ở Kê Minh. Kể từ đó thiên hoả không còn xuất hiện nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận